Nhưng cô cũng mơ hồ nhận ra mối quan hệ giữa Giang Bạch Chiêu và người đàn ông này không phải bạn bè bình thường, rất có thể là một người đang theo đuổi cậu. Vì vậy, cô không rời đi mà tiếp tục quan sát.
Hoắc Trạm Nam bình thản nói:
“Tôi cũng yêu âm nhạc. Khi ở nước ngoài, tôi từng học piano và có hiểu biết nhất định về nhạc cổ điển. Nếu không, hôm qua làm sao tôi có thể nhận ra em đánh sai dây đàn?”
Nói xong, anh quay sang hỏi quản lý:
“Cửa hàng có cây đàn piano nào để tôi có thể mượn thử không?”
“Dạ có, anh có thể dùng cây Steinway đặt ở góc kia.” Quản lý lập tức chỉ tay về phía chiếc piano.
“Cảm ơn.” Hoắc Trạm Nam nhã nhặn đáp, rồi bước tới ngồi xuống trước cây đàn.
Anh khẽ nhấn vài phím để thử âm thanh, sau đó nhanh chóng bắt đầu trình diễn một bản nhạc cổ điển với kỹ thuật vô cùng điêu luyện.
Hoắc Trạm Nam chỉ khẽ cười, một nụ cười tựa như công khổng tước khoe đuôi, đầy mê hoặc.
“Giờ thì anh có đủ tư cách mua nhạc cụ rồi chứ, Chiêu Chiêu?” Anh hỏi, ánh mắt như ẩn chứa điều gì đó khó đoán.
Giang Bạch Chiêu quay mặt đi, tránh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia.
“Anh cứ tùy ý, thích gì thì mua cái đó.”
Nói xong, cậu dường như nhớ ra điều gì, bồi thêm một câu:
“Tôi chỉ nói nhạc cụ thôi, những thứ khác… không bán.”
Nhưng vừa dứt lời, chính cậu cũng cảm thấy câu nói ấy có chút kỳ quặc, như thể mang hàm ý khác.
Quả nhiên, Hoắc Trạm Nam bật cười khẽ, trong giọng cười lại có chút chiều chuộng:
“Được, chỉ mua nhạc cụ, không mua Chiêu Chiêu.”
Quản lý đứng bên cạnh nghe vậy mà ngẩn người, dường như không thể tin vào tai mình.
Giang Bạch Chiêu: “…”
Cậu chán nản. Hoắc Trạm Nam thật phiền phức, tại sao không có cơn sấm sét nào giáng xuống trừng phạt anh ta luôn cho rồi?
Cuối cùng, Hoắc Trạm Nam mua cây đàn piano trị giá cả triệu tệ. Trước khi rời đi, anh cúi người sát bên tai Giang Bạch Chiêu, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc vang lên:
“Chiêu Chiêu, tối nay gặp lại.”
Sau khi Hoắc Trạm Nam rời đi, Giang Bạch Chiêu nhận ra ánh mắt của quản lý cửa hàng đang thoáng chút tò mò nhìn mình. Tuy nhiên, quản lý lại rất ý tứ, không hỏi thêm điều gì, chỉ khẽ nói:
“Người đàn ông đó trông không dễ đối phó chút nào.”
Điều cô không nói ra là, xét về ngoại hình lẫn phong thái, người đàn ông này vượt xa bạn trai của Giang Bạch Chiêu, Tống Hy Yến.
Nhưng điều khiến cô lo ngại là sự bá đạo và chiếm hữu toát ra từ khí chất của anh ta. Đây là kiểu người nếu đã nhắm trúng mục tiêu thì nhất định sẽ không từ bỏ, bất chấp thủ đoạn. Nếu Giang Bạch Chiêu bị anh ta để mắt đến nhưng không chịu khuất phục, e rằng sẽ gặp không ít sóng gió.
Giang Bạch Chiêu khẽ mím môi, im lặng gật đầu.