Bị Đại Thiếu Gia Cuồng Si Nhắm Trúng Không Còn Lối Thoát

Chương 14: Không đấu lại

Trước Sau

break

Khi tỉnh dậy, khóe mắt Giang Bạch Chiêu vẫn còn ướt.

Tâm trạng cậu chùng xuống. Trong đầu bất giác nghĩ: “Ba mẹ, nếu thật sự linh thiêng, liệu hai người có thể mang Hoắc Trạm Nam đi không?”

Như vậy, hắn sẽ không thể tiếp tục gây hại cho thế gian, cũng như hành hạ cậu nữa.

Nhưng rồi cậu lại lắc đầu tự nhủ: “Với tính cách hung hãn của hắn, có khi cả ba mẹ cũng không đấu lại.”

Tâm trạng càng thêm nặng nề, cậu chỉ ăn qua loa bữa sáng rồi đội mũ, đeo khẩu trang, bắt xe buýt đi làm.

Trên đường, cậu nhận được cuộc gọi từ Tống Hy Yến. Giọng anh nghe có vẻ hơi mệt mỏi nhưng lại đầy hứng khởi:

“Bạch Chiêu, tối qua anh bận cả đêm với gia đình, làm vài bản tóm tắt dự án để chuẩn bị trình Hoắc thiếu hôm nay. Ba mẹ anh biết đó là nhờ em nên rất vui, còn thưởng cho anh năm trăm ngàn. Trưa nay anh qua đón em, dẫn em đi mua quần áo nhé?”

Giang Bạch Chiêu trước nay luôn từ chối nhận những món quà vật chất từ Tống Hy Yến. Dù có nhận, sau đó cậu cũng sẽ mua lại món đồ có giá trị tương đương để đáp lễ.

Nhưng tối nay, cậu phải đến gặp Hoắc thiếu, nên ít nhất cũng cần ăn mặc chỉn chu một chút.

Vừa nghĩ đến chuyện quần áo, đôi mày thanh tú của Giang Bạch Chiêu khẽ nhíu lại:
“Không cần đâu, em có quần áo rồi.”

Giọng cậu lạnh nhạt, trong trẻo như nước sông tháng Hai, khiến nhiệt tình của Tống Hy Yến vơi đi một nửa. Nhưng vì tình cảm sâu nặng dành cho Giang Bạch Chiêu, anh không hề để tâm, nhẹ nhàng đáp lại:
“Được thôi, dù Bạch Chiêu của chúng ta mặc gì cũng đều rất đẹp.”

Câu này chẳng phải lời nịnh nọt. Giang Bạch Chiêu thực sự có dáng vẻ và khí chất hiếm có, đến mức chỉ cần khoác một mảnh vải rách cũng vẫn đẹp thoát tục.

Sở hữu gương mặt và vóc dáng ấy, trang phục chỉ là thứ yếu.

Kết thúc cuộc gọi với Tống Hy Yến, Giang Bạch Chiêu đã đến cửa hàng nhạc cụ.

Cửa hàng nơi cậu làm việc rất lớn, không chỉ bán các loại nhạc cụ mà còn tổ chức các lớp học nhạc. Tuy nhiên, phần lớn học viên thường chọn học piano hoặc violin, những loại nhạc cụ truyền thống như đàn cổ cầm hay sáo lại ít người quan tâm hơn.

Giang Bạch Chiêu có lịch dạy sáu tiết mỗi tuần, thời gian còn lại cậu hỗ trợ bán nhạc cụ trong cửa hàng.

Với khuôn mặt như món quà của tạo hóa ấy, doanh số bán hàng của cửa hàng tăng vọt.

Vì thế, chủ cửa hàng đã trả cho cậu khoản hoa hồng rất hậu hĩnh.

Buổi sáng, tuy lượng khách không nhiều, nhưng Giang Bạch Chiêu vẫn bán được vài cây guitar và một số nhạc cụ nhỏ, đồng thời lịch sự từ chối những khách hàng muốn xin số WeChat của cậu.

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ hòa nhã, vừa nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Giang Bạch Chiêu vừa cảm thán:
“Bạch Chiêu, may mà bạn trai của em cũng có chút năng lực, nếu không e là khó mà bảo vệ được em.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc