Nhưng cuối cùng, cậu vẫn mang bộ đồ về nhà.
Trải qua chuyện như vậy, Giang Bạch Chiêu chẳng còn tâm trạng để nướng bánh nữa. Nhưng rất nhanh sau đó, bộ phận quản lý tòa nhà đã gọi qua hệ thống liên lạc, báo rằng có một người đàn ông họ Tống đặt bánh cho cậu, hỏi cậu có muốn nhận không.
Là Tống Hy Yến sao?
“Vâng, phiền anh mang lên giúp tôi.”
Chẳng mấy chốc, quản lý đã mang hộp bánh đến. Giang Bạch Chiêu nhìn qua bao bì, là thương hiệu bánh nổi tiếng và đắt đỏ, đúng loại bánh phô mai mà cậu thích nhất.
Giang Bạch Chiêu cảm ơn, cầm hộp bánh vào nhà.
Tâm trạng cậu thật sự quá tệ, chỉ muốn ăn một chút đồ ngọt để an ủi bản thân, nghĩ rằng ăn xong sẽ nhắn tin cảm ơn Tống Hy Yến sau.
Cậu lấy thìa múc một miếng bánh bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào, mịn màng ngay lập tức lan tỏa, khiến tâm trạng cậu dễ chịu hơn một chút.
Lấy điện thoại, Giang Bạch Chiêu định nhắn cho Tống Hy Yến một tin cảm ơn, nhưng không biết từ lúc nào, một tin nhắn từ số lạ đã nằm chờ sẵn trong hộp thư của cậu.
"Chiêu Chiêu, chiếc bánh là lời xin lỗi của tôi vì lắp camera. Tôi sợ em không nhận nên đã dùng tên Tống Hy Yến, nhưng tôi không cho phép anh ta nhận công lao này."
Giang Bạch Chiêu: …
Miếng bánh trong miệng lập tức trở nên nhạt nhẽo.
Giang Bạch Chiêu nhìn chiếc bánh trong hộp, đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật, trong lòng trào dâng cảm giác muốn ném thẳng nó vào thùng rác.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn kìm nén. Lỗi không phải ở chiếc bánh mà là ở người đã gửi nó.
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Bạch Chiêu cắn mạnh hơn, tưởng tượng mình đang cắn nát Hoắc Trạm Nam.
Sau khi chặn số điện thoại thứ hai của Hoắc Trạm Nam, Giang Bạch Chiêu không muốn ra ngoài nữa, quyết định ngồi tập đàn cổ cầm để tĩnh tâm.
Từ nhỏ, cậu đã theo mẹ học đàn cổ cầm. Mỗi khi mẹ cậu đàn, bà giống như một mỹ nhân dịu dàng từ thời cổ đại bước ra, đẹp tựa tranh vẽ. Cha cậu cũng thường dùng ánh mắt sâu lắng và đầy yêu thương để nhìn mẹ.
Sau khi cha mẹ qua đời, thứ duy nhất ở bên Giang Bạch Chiêu là chiếc đàn cổ cầm mà cha cậu đã đặt làm riêng cho mẹ.
Tiếng đàn ngân vang, lúc như than thở, lúc như kể lể, tựa hồ chẳng bao giờ ngừng. Giang Bạch Chiêu mím môi, hoàn toàn chìm đắm trong âm thanh của hai mươi mốt dây đàn.
Buổi tối, cậu mơ thấy cha mẹ mình. Trong giấc mơ, cậu bật khóc, hỏi bố mẹ có sống tốt không, cậu rất muốn được cùng đi theo. Nhưng cha mẹ chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, bảo cậu phải sống thật tốt, họ sẽ luôn ở bên bảo vệ cậu.