Bị Bạn Trai Cũ Đậu Trong Nhà Bạn Trai Mới

Chương 2

Trước Sau

break

“Khu đó cũng ổn, trường em nhiều người ở lắm.”

Dịch Kham gật đầu, bước lên vài bước rồi lại thấp giọng than thở: “Nhưng lại phải ở ghép với người khác, không biết có gặp phải người lạ kỳ nào không nữa…”

Khâu Lị định đề nghị anh thuê một mình một căn nhưng lời ra đến miệng lại thôi, đành nuốt xuống.

Cô hiểu Dịch Kham sẽ không đồng ý. Điều kiện gia đình anh vốn không tệ: ba mẹ đều là bác sĩ nha khoa, bản thân là con một, sống trong đủ đầy và được cưng chiều. Nhưng anh lại quen tiết kiệm trong mọi khoản chi tiêu, khác hẳn quan điểm của cô.

Nhiều lần đi ăn cùng nhau thì cô luôn bị anh dạy phải gọi món vừa đủ, không cần gọi thừa. Khi mua sắm, mọi thứ đều phải cân nhắc thực dụng; nếu cô lỡ mua món đồ nhỏ xinh không thiết thực thì kiểu gì cũng sẽ bị anh phẩy tay chê “Chẳng biết mấy thứ này để làm gì.”

Vì chuyện đó mà họ đã cãi nhau không ít lần, dù cuối cùng anh vẫn là người xin lỗi, nhưng đâu lại vào đấy, lời nói ngày nào rồi cũng lặp lại.

Dần dần, Khâu Lị nhận ra những điều ấy đã ăn sâu vào bản tính của anh, không thể chỉ nhờ vài cuộc tranh cãi mà thay đổi được.

Vậy nên cô không còn muốn phí lời về những chuyện như vậy nữa, tránh để vừa mất thời gian, vừa bào mòn tình cảm đôi bên.

“Trên đời làm gì có ai cứ mãi xui xẻo như vậy, liên tục gặp phải bạn cùng phòng không hợp chứ?”

Cô cười nhẹ an ủi anh.

*

Một tháng sau, Dịch Kham báo tin anh đã tìm được phòng mới, đúng ở khu chung cư mà họ từng nói đến.

“Giá cả cũng hợp lý, phòng rộng, hướng đẹp, quan trọng là bạn cùng phòng lần này bình thường lắm.”

Lúc ấy, Khâu Lị đang bận việc khác, chỉ nói qua loa: “Thế thì tốt rồi.”

Nhưng Dịch Kham dường như vẫn chưa muốn dừng lại ở đó, tiếp tục hào hứng kể về người bạn cùng phòng mới: “Anh cũng tình cờ quen cậu ấy thôi, thấy người này dễ gần, tính giao lưu kết bạn. Sau này nghe anh muốn thuê phòng, cậu ấy bảo cũng đang tìm người ở ghép, đúng lúc quá còn gì.”

“Trùng hợp ghê.”

“Cậu ấy học cùng ngành với anh, thành tích rất tốt, đúng kiểu ‘cao thủ máy tính’. Sau này có gì còn nhờ vả được.”

“Cùng ngành nhưng có cùng trường không?” Khâu Lị hỏi.

“Không, không cùng trường, anh cũng chưa từng gặp ở trường bao giờ. Nhưng chắc cũng là trường trong làng đại học này thôi, hồi trước chỉ mới tình cờ gặp ở tiệm bida ngoài phố sinh viên, sau đó lại cùng ăn một bữa, cũng chưa thân lắm. Anh hỏi lại thì chắc cậu ấy cũng học quanh đây.”

“Vậy thì chắc bạn cùng phòng mới của anh ổn rồi.” Khâu Lị dịu dàng nói.

“Anh cũng thấy thế. À đúng rồi, cậu ấy còn đẹp trai lắm.”

Khâu Lị bật cười thành tiếng.

Từ khi quen Dịch Kham đến nay, cô chưa từng nghe anh khen ai đẹp trai. Đối với những nam thần nổi tiếng đến mức không ai tìm ra điểm xấu, anh cũng chỉ nhàn nhạt nhận xét “Bình thường thôi.”

Đúng là lòng tự trọng của đàn ông, chẳng mấy ai chịu thừa nhận người khác hơn mình ở điểm ấy.

Vì thế, nghe anh nói vậy, Khâu Lị không khỏi ngạc nhiên.

“Đẹp trai đến mức nào?” cô hỏi.

Dịch Kham ngập ngừng, như sực nhớ ra người đang ở đầu dây bên kia là bạn gái mình, nên không muốn nói quá nhiều về người đàn ông khác: “Không đẹp trai bằng anh.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc