Khâu Lị vẫn nhớ rõ, Dịch Kham từng nhiều lần than phiền rằng anh và bạn cùng phòng trong ký túc xá không hợp nhau. Trước đây chỉ vì chuyện tắt đèn mà giữa hai người đã nảy sinh xích mích vào nửa đêm, suýt nữa còn động tay động chân. Sau cùng phải nhờ mấy nam sinh phòng bên sang can ngăn, mọi chuyện mới không đi quá xa.
Nỗi lo lắng cho sự an nguy cả thể xác lẫn tinh thần của bạn trai khiến Khâu Lị ngập ngừng đề xuất: “Nếu vậy… hay là anh dọn ra ngoài ở riêng đi?”
Khi ấy, hai người vừa cùng dạo bộ trên con phố sinh viên sau bữa tối, ngọn gió chiều lùa qua khiến lòng càng thêm bồi hồi.
Dịch Kham lặng im một lúc sau khi nghe lời khuyên của cô, ánh mắt hướng về dãy khu chung cư phía sau phố sinh viên. Những tòa nhà cao tầng sáng đèn, trông có vẻ tiện nghi, thích hợp để an cư.
“Ừ, dạo này anh cũng đang tính tìm phòng ngoài. Ở khu sinh viên này cũng tiện, gần trường em nữa.”
Cả hai học ở hai trường khác nhau, dù đều thuộc làng đại học Khánh Châu nhưng trường Dịch Kham ở phía bắc còn trường của Khâu Lị lại nằm tận phía nam. Mỗi lần muốn gặp nhau thì Dịch Kham đều phải bắt taxi, tốn mất hai mươi phút. Khu phố sinh viên lại nằm ở vị trí trung tâm, từ đó đi học hay hẹn hò đều dễ dàng, chẳng mất quá nhiều thời gian.
Khâu Lị cũng liếc nhìn về phía khu chung cư ấy.
Cô từng nghe nói nhiều sinh viên trường mình cũng chọn trọ ở đó, an ninh tốt, khoảng cách hợp lý, lại gần phố sinh viên. Sau những đêm vui chơi nơi quán bar, chỉ cần vài phút đi bộ là đã có thể về phòng, ngã lưng đánh một giấc say sưa.