Khâu Lị lại bật cười.
Cô đã sớm biết…
…
Ngày Dịch Kham dọn khỏi ký túc xá, anh có nhắn hỏi Khâu Lị liệu cô có thể qua giúp một tay không.
Qua điện thoại, Khâu Lị chỉ nhẹ nhàng đáp, mình có đến cũng chẳng giúp được gì, thậm chí còn sợ lại thành vướng víu. Nói rồi cô quyết định không đi.
Bạn cùng phòng của Khâu Lị là Diệp Tử, vừa nghe cô đưa ra lý do thoái thác mới nhỏ giọng vạch trần: “Cậu bị lười thì có.”
Khâu Lị thật ngồi phịch xuống ghế trong phòng, khẽ xoa eo, làm bộ mình yếu ớt: “Hôm qua kiểm tra thể lực phải gập bụng, tớ mới làm chưa đủ mười cái đã đuối, vậy mà còn tỏ ra như thể gập đủ năm mươi cái rồi ấy chứ.”
Diệp Tử cười khẩy, bảo cô đừng lấy cớ nữa. Ba năm chung phòng, Diệp Tử quá hiểu rõ bạn mình, Khâu Lị thuộc tuýp người: có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, chỉ cần ăn no ngủ kỹ thì khuôn mặt mới rạng rỡ, thiếu ngủ hay đói ăn là y như người ốm, ai hỏi có mệt không thì lại cười bảo, thật ra chỉ là thèm ăn gì đó mà thôi.
Nếu không phải đi học thì Khâu Lị có thể nằm ì trên giường cả ngày không động đậy. Thường xuyên nhờ bạn cùng phòng mua đồ ăn về hộ mà khẩu vị thì lại kỹ lưỡng, nhất định phải đúng món mình thích.
Vậy mà suốt ba năm, hai người bạn cùng phòng vẫn luân phiên mua cơm cho Khâu Lị, chẳng ai than phiền nửa lời. Nếu đổi là người khác thì có lẽ đã bị mặc kệ hoặc sau lưng chửi là “heo lười”, thậm chí còn lên mạng than thở về cô bạn ở bẩn lười biếng. Thế nhưng riêng Khâu Lị lại khiến mọi người yêu mến, ai ở gần cũng muốn chăm sóc, bảo bọc cô như một thói quen.
Diệp Tử đôi lúc tự hỏi không hiểu vì sao cả phòng lại có thể vì Khâu Lị mà tận tụy như thế, như thể bị cô “bỏ bùa” vậy. Nhưng rồi nghĩ lại, cô ấy chợt nhận ra Khâu Lị thật sự rất có sức hút, đáng để mọi người yêu chiều.
Khâu Lị thường ngày vô tư vô lo và mê ăn mê chơi, tưởng như chỉ sống hời hợt. Nhưng khi gặp chuyện quan trọng thì cô lại cực kỳ điềm tĩnh và kiên cường. Như lần trước bị bạn trai cũ bám theo tận nơi làm, Khâu Lị đã lập tức báo cảnh sát, thậm chí dắt cả cảnh sát đi đối chất khiến gã bạn trai cũ hoảng sợ mà phải xóa hết mọi liên lạc với cô. Lúc ấy, cô từng nói một câu đầy khí phách: “Trên đời này thứ nên biến mất nhất chính là bạn trai cũ!”
Nếu nói Khâu Lị có điểm gì đáng trách thì cũng chỉ là sự lười nhác và tham ăn của cô mà thôi.
Nhưng lười thì sao chứ? Họ sẵn lòng chăm sóc cô mà.
Tham ăn thì sao? Cô ăn cho mũm mĩm và trắng trẻo, ai nhìn cũng vui mắt, ba người trong phòng còn thích chọc ghẹo, véo má, bóp tay cô cho đã. Nếu Khâu Lị mà gầy đi thì người khóc đầu tiên chắc chắn là chính cô ấy chứ không ai.
Thực ra, Khâu Lị không thể gọi là béo, mà phải nói là đầy đặn, thân hình hài hòa, da thịt mềm mại, ngực đầy và mông nở, Diệp Tử từng sờ qua đều không khỏi trầm trồ vì xúc cảm tuyệt vời.
Dứt cuộc, Khâu Lị cũng tắt máy, nhìn đồng hồ thì đã đến giờ ăn.