Cô không thể rời đi. Nhà họ Phó chu cấp cho cô ăn ở, cho cô đi học. Cô phải ở lại đây và học hết chương trình. Lòng cô nặng trĩu và ngột ngạt vô cùng.
Sơ Sơ chậm rãi bước xuống lầu, mặc bộ đồng phục chỉnh tề, khoác thêm áo len hồng phấn. ŧıểυ Như rạng rỡ chạy tới nắm lấy tay cô, giọng nói vui vẻ: “Sơ Sơ, hôm nay đi dự tiệc sinh nhật bạn cùng lớp nhé! Tớ đi cùng cậu, được không? Sơ Sơ của tớ là tuyệt nhất mà!”
Sơ Sơ cúi đầu, im lặng không đáp ngay. ŧıểυ Như vẫn vô tư kể về bữa tiệc, hào hứng không ngừng. Thật ra Sơ Sơ muốn nói với ŧıểυ Như rằng cô không thích kết bạn, không muốn giao du với người ngoài mà chỉ muốn ở nhà, yên tĩnh học hành mà thôi.
Nhưng ŧıểυ Như có anh trai, có ba mẹ yêu thương vô bờ. Họ dành cho cô ấy tình yêu và sự che chở vô hạn khiến ŧıểυ Như như đóa hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời. Sơ Sơ biết nếu cô từ chối thì trong mắt người khác, cô sẽ trở thành kẻ tệ bạc và độc ác.
ŧıểυ Như nhìn cô, ánh mắt tràn ngập kỳ vọng: “Sơ Sơ, cậu sẽ đi cùng tớ, đúng không?”
Ánh mắt Sơ Sơ vô thức lướt sang người đàn ông đứng bên ŧıểυ Như. Hắn mặc vest lịch lãm, khí chất nổi bật nhưng toát lên vẻ đạo mạo giả tạo. Môi cô khẽ động, thốt ra một từ: “Ừ, mình sẽ đi.” Lập tức, tiếng reo vui của ŧıểυ Như vang lên, chói tai.
Cô không muốn đi, cô ghét những nơi ồn ào náo nhiệt. Những con người ấy rực rỡ, còn cô thì tự thấy mình dơ bẩn. Cô muốn chạy trốn, trốn khỏi tất cả.
Cô biết những suy nghĩ ấy ích kỷ, đen tối. Cô là kẻ vô ơn và là kẻ không biết điều. Đúng, cô chẳng phải người tốt lành gì. Cô ghét bị so sánh, cô ghen tị với ŧıểυ Như. Cô không đủ bao dung và không đủ tử tế để đối mặt với mọi thứ.
---
Ánh nắng buổi sớm len qua cửa sổ lớp học, rải lên mặt bàn. Sơ Sơ mở cặp, bất ngờ thấy một chai sữa và một đống đồ ăn vặt đủ loại. Cô cau mày, không chút do dự lấy ra rồi đưa cho bạn phía trước: “Ăn không?”
Bạn học mừng rỡ nhận lấy: “Ăn chứ! Ngon lắm, cảm ơn Sơ Sơ nhé!”
Cô mỉm cười, cúi xuống cất cặp vào ngăn bàn.
Cô thật tệ. Ghét Phó Tang Sách nên ngay cả những thứ hắn chuẩn bị cô cũng chẳng muốn đụng tới. Cô đâu phải người tốt nên nghĩ nhiều làm gì?
Bàn học bị gõ nhẹ. Sơ Sơ ngẩng đầu, thấy lớp trưởng đến thu bài kiểm tra toán. Tim cô thót lại. Tối qua bị Phó Tang Sách hành hạ cả đêm nên cô chẳng làm nổi bài kiểm tra. Cô vội lấy bài ra nhìn chằm chằm. Nét chữ là của cô nhưng không phải do cô viết.
Lớp trưởng thu bài xong. Sơ Sơ ngẩn ngơ nhìn Từ Phong, ánh mắt lấp lánh tình cảm ngây thơ của thiếu nữ. Tay cô siết chặt, tim đập nhanh, hồi hộp. Cô cảm giác vừa rồi cậu ấy nhìn mình, tâm trạng bỗng nhiên tốt lên.
Cô không nhịn được, lén liếc về phía Từ Phong, đúng lúc chạm mắt cậu. Tim cô đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Má cô nóng bừng, vội cúi đầu, không dám nhìn thêm.
Nhưng Từ Phong dường như không nhận ra ánh mắt ái muội của cô, chỉ thu bài rồi rời đi.
ŧıểυ Như nhìn thấy ánh mắt của Sơ Sơ, cắn răng, tờ bài kiểm tra trong tay suýt bị cô bóp nát. Cô lấy điện thoại, nhắn tin.
[Anh, tối nay đến đón em. Tự nhiên em không muốn đi tiệc sinh nhật nữa.]
[Không được để tài xế đến, anh phải đến.]