Cô không thể làm tổn thương ŧıểυ Như nhưng sự ghen tị như dây leo điên cuồng bám rễ khiến cô không thể phản bội lòng mình để làm đau người được yêu thương ấy.
Sơ Sơ cắn môi, không muốn trả lời.
Phó Tang Sách bật cười tức giận. Hắn lại hành hạ cô. Cơ thể Sơ Sơ chi chít dấu vết ái ân, cô khóc lóc thảm thiết van xin hắn dừng lại.
Thắt lưng ê ẩm, nơi đó bị dày vò sưng đỏ. Tối nay, chẳng biết đã dùng bao nhiêu bao nữa, mà Sơ Sơ đã bị hành đến ngây dại thế này rồi.
Sơ Sơ đáng thương kiệt sức, chìm vào giấc ngủ.
Trên gương mặt cô vẫn còn vương dấu mệt mỏi và đau đớn, hàng mi dài đổ bóng dưới mắt.
Phó Tang Sách lặng lẽ ngồi bên giường ngắm nhìn gương mặt cô khi ngủ.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, cảm nhận hơi ấm từ cô. Mái tóc cô vẫn còn vương mồ hôi sau cuộc mây mưa.
Tối nay, hắn có phần hơi quá tay.
Hắn đứng dậy, mặc quần áo, nhặt những bộ đồ vương vãi trên sàn, bỏ vào máy giặt trong phòng tắm. Hắn xách cặp sách của Sơ Sơ đi xuống lầu, đến tủ đồ ăn, nhét vào đó vài gói snack và một chai sữa.
Phó ŧıểυ Như bước tới, đôi mắt đỏ hoe như chú thỏ, đầy vẻ tủi thân.
“Anh, anh nói chuyện với Sơ Sơ thế nào rồi? Cô ấy vẫn muốn cắt đứt với em sao? Nếu cô ấy bỏ em thì em sẽ chết mất… Sao anh không khuyên cô ấy giúp em?”
Phó Tang Sách cau mày chặt hơn.
Giọng hắn lạnh nhạt: “Sơ Sơ sẽ không cắt đứt với em đâu. Do là em tự suy diễn thôi chứ cô ấy chưa hề nói vậy.”
ŧıểυ Như ngẩng đầu, mắt ngấn lệ nhìn hắn.
“Thật không anh? Mấy hôm nay em cứ thấy bất an. Anh phải khuyên Sơ Sơ giúp em, em không thể mất cô ấy được.”
Phó Tang Sách xoa đầu ŧıểυ Như: “Đi ngủ đi.”
…
Ánh sáng buổi sớm mai mỏng manh như tấm lụa, len lỏi qua khe rèm, dịu dàng rơi vào căn phòng. Hàng mi Du Sơ Sơ khẽ run, cô chậm rãi mở mắt, ánh sáng yếu ớt khiến cô nheo lại như muốn né tránh. Cô thử ngồi dậy nhưng chỉ vừa nhúc nhích thì toàn thân đã đau nhức dữ dội. Đôi chân thon dài run rẩy, nơi kín đáo căng tức và đau âm ỉ.
Tiếng bước chân trầm ổn của Phó Tang Sách vang lên, hắn bước vào phòng. Thấy Sơ Sơ đã tỉnh, hắn tiến lại gần, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt lên trán cô để cảm nhận hơi ấm. Đôi mắt Sơ Sơ lạnh nhạt, trong lòng vẫn còn chút kháng cự. Hắn không nói gì mà chỉ lặng lẽ bế cô lên, hướng về phía phòng tắm.
Dòng nước trong phòng tắm ấm áp, dịu nhẹ. Sơ Sơ để mặc hắn rửa sạch cơ thể mình, từng động tác của hắn rất cẩn thận như đang chăm sóc một món đồ quý giá. Rửa xong thì Phó Tang Sách tỉ mỉ mặc quần áo cho cô, che đi những dấu vết ái ân trên làn da trắng ngần.
“Giờ em đang học lớp 12 và lịch học căng thẳng. Nhớ đi ăn cùng ŧıểυ Như, cô ấy bảo dạo này em chẳng chịu đi ăn cùng.” Phó Tang Sách vuốt nhẹ má cô như thể đang nâng niu một con búp bê yêu thích. Sơ Sơ khẽ nghiêng đầu né tránh.
“Không thể ăn ở căng tin sao?” Cô hỏi nhỏ bằng chất giọng yếu ớt.
Hắn dừng động tác cài khuy áo rồi đưa tay xoa nhẹ vành tai cô, giọng điệu cưng chiều: “Đi ăn món ngon với ŧıểυ Như không tốt hơn sao? Căng tin có gì ngon đâu nhỉ.”
Sơ Sơ cúi đầu, im lặng không đáp.
Làn da cô trắng trẻo và gương mặt thanh tú, là một mỹ nhân phôi thai nhưng đứng bên ŧıểυ Như quá lâu khiến cô tự ti. Cô không rực rỡ và không chói lóa như ŧıểυ Như. Sơ Sơ tựa như một đóa hoa nhỏ lặng lẽ nở, bên cạnh bông hồng kiêu sa của ŧıểυ Như, cô trở nên mờ nhạt.