Cận Thời Lễ khởi động xe nhưng chưa kịp cho xe lăn bánh, điện thoại đã vang lên trước.
Anh ấn nút nghe qua Bluetooth, giọng trầm thấp, ấm áp “A lô.”
“Thời Lễ, sao về mà chẳng nói tiếng nào hết vậy?” Giọng đàn ông bên kia đường dây pha chút bất mãn: “Lần trước cũng thế, im ỉm biến mất, coi như không có tôi trong mắt phải không?”
“Lần trước vội quá nên chưa kịp nói.” Cận Thời Lễ một tay chống lên vô-lăng, ánh mắt sau tròng kính viền vàng thoáng ánh lên nét cười: “Lần này cũng vừa mới về thôi.”
Bên kia khẽ hừ: “Thôi, nói chuyện chính, tôi đang ở Hổ Phách. Không vội thì qua uống vài ly ha?”
Hổ Phách là một tụ điểm giải trí nổi tiếng ở khu CBD phía đông, cách đây không xa. Ninh Chi từng đi ngang qua khi tụ tập với bạn, chỉ mất chừng mười phút lái xe.
Cận Thời Lễ dùng ngón tay gõ nhẹ lên vô-lăng: “Bây giờ tôi có chút việc rồi.”
“Không nể mặt tôi chứ gì?”
“Không phải, tôi đang bận thật mà.” Anh cười nhạt: “Thế này nhé, nếu cậu không gấp thì tôi sẽ ghé qua muộn một chút.”
“Được.” Đối phương đáp khá sảng khoái: “Vậy tôi chờ.”
“Ừ.”
Cúp máy, anh kéo dây an toàn.
Vì cuộc gọi vừa rồi phát qua Bluetooth nên Ninh Chi nghe rõ toàn bộ.
“Cái… ờ…” Cô ngập ngừng ngẩng lên nhìn anh, dè dặt nói: “Anh rể à, nếu anh có việc thì cứ đi trước. Em tự bắt xe về cũng được.”
“Trễ thế này, em là con gái, không an toàn đâu.”
Cận Thời Lễ vừa xoay xe, vừa định nhấn ga thì bất chợt một ý nghĩ lạ lùng vụt qua trong đầu.
Ý nghĩ ấy đã trỗi dậy thì khó mà dập tắt, thế nên anh mới buột miệng hỏi luôn:
“Hay là… em đi cùng tôi đi?”
Ninh Chi sững người.
“Đi… cùng anh sao?”
Lời đã nói ra, muốn rút lại rõ ràng không thể.
Cận Thời Lễ đành gật đầu giải thích: “Người vừa gọi cho tôi là bạn tôi, Phó Tư Thừa - ông chủ Hổ Phách. Lần trước em gặp rồi đó. Không phải hạng người lộn xộn đâu, em đừng lo.”
Ninh Chi nhớ lại, đúng là lần trước khi đưa Ninh Noãn về, nhà anh có một vị khách.
Ấn tượng không sâu, chỉ nhớ gương mặt người đó đẹp đến mức hơi kỳ lạ, kiểu baby-face như búp bê nam vậy.
Cô hơi do dự. Thật ra giờ cũng khá muộn, cô chưa bao giờ ở ngoài vào lúc này. Nhưng bảo anh đưa mình về trước rồi quay lại thì cô lại thấy ngại.
Ninh Chi nhìn đồng hồ trên điện thoại, khẽ hỏi: “Vậy… anh sẽ uống tới mấy giờ?”
“Khoảng mười hai giờ, không muộn đâu.” Cận Thời Lễ dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Tôi không uống rượu. Lát nữa còn phải đưa em về, chỉ ghé qua xem một chút thôi, để khỏi bị cậu ta trách.”
Ninh Chi theo sau Cận Thời Lễ bước vào phòng ghế lô mới phát hiện bên trong không chỉ có một người.
Mùi rượu trắng nồng hăng xộc thẳng vào mũi khiến cô khẽ cau mày, cảm giác có chút khó chịu.
Trong phòng tổng cộng có ba người. Ngoài Phó Tư Thừa, ông chủ Hổ Phách, còn lại là hai người bạn quen thân từ thuở nhỏ của Cận Thời Lễ.
Ba năm rồi họ chưa gặp nhau nên hôm nay đều có ý định chuốc cho anh say mới thôi. Không ngờ anh lại dẫn theo một cô gái trẻ đi cùng.
Cô bé này… nhìn chưa tới tuổi trưởng thành nữa thì phải?
Phó Tư Thừa thì lại nhận ra Ninh Chi. Hắn uống một ngụm rượu rồi liếc Cận Thời Lễ một ánh mắt sâu xa, hàm chứa ý trêu chọc.