Quả là lợi hại, ngay cả em vợ cũng xuống tay được, đúng là… mặt người dạ thú.
Lần trước hắn đã thấy có điểm khác lạ. Dù Cận Thời Lễ ngoài mặt che giấu rất khéo nhưng khi nhìn Ninh Chi, trong mắt vẫn ánh lên sự hứng thú không thể giấu.
“Thời Lễ, vị này là…?”
Người lên tiếng là Giang Thành Hữu - bạn nối khố của anh.
Người này biết Ninh Noãn, cũng nghe nói cô ta có em gái nhưng chưa từng gặp mặt.
“Em gái tôi.” Cận Thời Lễ thản nhiên đáp, bỏ qua hoàn toàn mối quan hệ thông gia với Ninh Noãn, không buồn nhắc tới dù chỉ một câu.
Giang Thành Hữu không hỏi thêm, coi như tin lời giải thích ấy, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.
Ninh Chi mím nhẹ môi, khẽ bấm đầu ngón tay vào lòng bàn tay để giữ bình tĩnh, lễ phép chào từng người rồi ngồi xuống bên cạnh Cận Thời Lễ, cố gắng chịu đựng mùi rượu nồng trong không khí.
Đến giữa buổi, hai cô gái khác bước vào, là bạn gái của Giang Thành Hữu và bạn của một người bạn khác.
Cả phòng bảy người, chỉ còn Phó Tư Thừa là một mình.
Cận Thời Lễ lấy cớ lát nữa phải lái xe để từ chối mọi lời mời uống rượu khiến kế hoạch chuốc say anh của họ không thành.
Tan cuộc, ngay cả Ninh Chi cũng bị rót cho hai ly vang đỏ, còn anh thì không dính một giọt.
Tửu lượng cô vốn kém, hai ly đã đủ khiến mặt mày đỏ bừng, chân bước loạng choạng. Ra khỏi quán, nếu không có cánh tay vững chãi của anh đỡ lấy thì e rằng cô đã ngã xuống đất rồi.
Cận Thời Lễ dìu cô ra xe, mở cửa ghế phụ: “Lên đi.”
Ninh Chi ngoan ngoãn làm theo. Dù đầu óc đã hơi mơ hồ, cô vẫn nhớ cài dây an toàn ngay sau khi ngồi vào.
Đông Thành vào tháng Chín đã bước sang đầu thu, ban đêm lẫn trong hơi gió là chút lạnh lẽo.
Cận Thời Lễ lên xe, lo cô bị lạnh, mới bật máy sưởi lên.
Hơi nóng vừa lan tỏa, gương mặt vốn đã hồng vì men rượu của cô càng đỏ thắm, như quả táo chín mọng khiến người nhìn có cảm giác muốn cắn một miếng.
Anh khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ của khu giải trí.
Đến một ngã tư đèn đỏ, anh phanh xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Mới hai ly mà đã say đến thế này rồi à?”
Ninh Chi không trả lời. Nghe xong câu ấy, cô chỉ ngẩng đầu, ánh mắt dõi thẳng vào anh.
Trong mắt cô như phủ một làn sương mỏng, long lanh ướt át, pha chút vô tội và dịu dàng đáng yêu.
Chạm phải ánh nhìn ấy, Cận Thời Lễ khẽ bật cười: “Sao thế? Nhìn gì vậy?”
“Nhìn… nhìn anh…” Giọng cô khẽ run, chữ nghĩa lơ mơ vì men rượu: “Anh rể… anh… thật là đẹp…”
Từ nhỏ tới giờ, Cận Thời Lễ đã quen nghe những lời khen như vậy.
Nghe nhiều đến mức trong lòng chẳng gợn sóng.
Nhưng khoảnh khắc này, khi lời ấy thốt ra từ miệng Ninh Chi, anh mới nhận ra trong lòng mình vẫn có một nhịp rung động.
Đèn đỏ chuyển xanh, tiếng còi xe phía sau vang lên thúc giục.
Cận Thời Lễ thu tay về, cho xe lăn bánh tiếp.
“Anh với chị em…” Ninh Chi bỗng khẽ lên tiếng, giọng nhỏ đến mức như lơ đãng thì thầm: “Thật sự… rất xứng đôi…”
Dù là về gia thế hay ngoại hình, trong mắt người ngoài, bọn họ quả thực là một cặp hoàn hảo.
Ánh mắt vốn ôn hòa của Cận Thời Lễ lập tức trở nên lạnh lẽo.