Bị Anh Rể Đậu Bôn Lành

Chương 25

Trước Sau

break

“Em không muốn ly hôn!” Ninh Noãn vừa khóc vừa lắc đầu: “Thời Lễ, em không muốn…”

Thái độ của Trình Tinh Châu thế này cô ta hoàn toàn không thể đoán chắc. Nếu lúc này lại bị Cận Thời Lễ đá văng thì sự nghiệp của cô ta coi như tiêu tan hoàn toàn.

Có lẽ nếu cô ta kiên quyết bám lấy thì vẫn còn một đường sống.

Dù thế nào, cô ta cũng không thể để bị gán nhãn “phản bội” rồi thê thảm rời đi…

“Em sẽ không ly hôn! Tuyệt đối không!” Giọng cô ta dần trở nên kiên định: “Cận Thời Lễ, em không làm sai, càng không phản bội anh. Dù chết thì em cũng sẽ không ký vào thỏa thuận ly hôn!”

Cận Thời Lễ tức đến bật cười.

Ánh mắt anh nhìn cô đầy chế giễu, từng chữ thốt ra sắc lạnh như lưỡi dao: “Em thật khiến tôi thấy ghê tởm.”

Ninh Noãn không để ý những lời sỉ nhục ấy khó nghe đến mức nào, vẫn nắm chặt cánh tay anh, giọng run rẩy: “Thời Lễ… em là vợ anh. Em chỉ có một mình anh thôi. Đừng đối xử với em tàn nhẫn như vậy… được không?”

Cận Thời Lễ vô cảm gạt tay cô ta ra.

“Tự lo lấy thân đi.”

Đó là câu cuối cùng anh để lại trước khi xoay người trở lại xe và nổ máy.

Ninh Noãn dõi theo bóng anh, thấy xe sắp rời đi đã vội vã chạy theo nhưng vẫn chậm một bước. Chiếc Cullinan đen lướt qua, ép sát bên người cô, phóng vút đi.

Tốc độ nhanh, mang theo cả chút ý tứ trút bỏ bực tức.

Cận Thời Lễ thật sự không quan tâm trong lòng Ninh Noãn có ai, yêu ai vì vốn dĩ anh chẳng hề yêu cô ta.

Nhưng một người đàn ông khi đối diện chuyện như thế, bảo là không hề dao động cảm xúc, rõ ràng là điều không thể.

Ninh Chi biết tâm trạng anh đang tệ, suốt dọc đường không dám lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn.

Xe chạy một quãng dài, cuối cùng dừng lại ở khu CBD phía đông thành phố.

Cận Thời Lễ tắt máy, châm điếu thuốc, ánh lửa đỏ nhấp nháy giữa đầu ngón tay.

Ninh Chi im lặng suốt từ nãy, thấy sắc mặt anh có phần dịu hơn, mới rụt rè mở lời: “Anh rể… chị em…”

Cô định giúp Ninh Noãn giải thích đôi chút, nhưng nghĩ lại sự thật đã bày ra trước mắt, còn giải thích gì được nữa?

Nói nhiều thì e chỉ càng giống ngụy biện hơn thôi.

Cận Thời Lễ cũng không cho cô cơ hội nói hết, thản nhiên cắt ngang:

“Không cần giải thích hộ cô ấy. Có những chuyện tôi còn rõ hơn em nữa.”

Ninh Chi mím môi, không nói thêm lời nào.

Người đàn ông hạ cửa kính xe, để gió đêm mát lạnh ùa vào, xua bớt hơi nóng tù hãm trong khoang xe.

Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhả khói rồi phủi tàn thuốc khỏi đầu lọc, sau đó nghiêng đầu nhìn cô.

Ánh mắt cô gái khẽ né tránh trông như vì chuyện vừa xảy ra trước cửa nhà mà có chút ngượng ngùng.

Nhưng điều đó thì liên quan gì đến cô đâu? Nghĩ vậy, khóe môi anh không khỏi hiện lên chút ý cười mỉa mai.

Ai đúng, ai sai, gánh chịu thế nào, chuyện này vốn chẳng dính dáng gì đến cô gái bên cạnh cả.

Anh hút xong một điếu, chờ cho mùi khói trong xe tan bớt mới nâng kính xe lên.

Vẫn giữ ánh mắt quan sát cẩn trọng, Cận Thời Lễ dịu giọng hỏi: “Tôi đưa em về nhé?”

Ninh Chi rụt cổ, ngoan ngoãn gật đầu đáp “Vâng”.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc