Bị Anh Rể Đậu Bôn Lành

Chương 24

Trước Sau

break

Anh ta khựng lại, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.

Ninh Noãn quay lưng về phía đường nên không nhận ra. Cô ta vẫn tiếp tục ấm ức trách móc: “Tinh Châu… Có phải anh chê em đã từng kết hôn không? Thực ra giữa em và Cận Thời Lễ chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chúng em…”

“Noãn Noãn, đừng nói nữa.” Trình Tinh Châu hạ giọng cắt ngang: “Cận Thời Lễ đang ở phía đối diện đấy.”

“Cái gì?”

Giọng cô ta bỗng cao hẳn, suýt tưởng mình nghe lầm.

Theo hướng mắt của Trình Tinh Châu, cô ta chậm rãi xoay người rồi bắt gặp ngay người mà lúc này cô ta vừa không muốn, vừa không dám đối mặt nhất.

Cận Thời Lễ mở cửa xe bước ra.

Anh thong thả tiến lại, khóe môi nhếch nhẹ, giọng vừa như đùa vừa như mỉa:

“Nửa đêm nửa hôm đứng trước cửa nói chuyện tình cảm, hai vị quả là có hứng thú nhỉ.”

“Thời Lễ?” Ninh Noãn hoảng loạn, ánh mắt vừa sợ hãi vừa kinh hoàng như tràn ra ngoài: “Anh… sao lại…”

“Sao tôi lại ở đây phải không?” Cận Thời Lễ mỉm cười hỏi lại: “À đúng rồi, quên nói cho em biết, hai hôm trước tôi đã từ New York trở về đấy.”

“Anh nghe em nói, chuyện này không giống như anh nghĩ đâu…” Ninh Noãn vội vàng nắm tay anh: “Thời Lễ à, em không định ly hôn, bản thỏa thuận anh đưa, em vẫn chưa ký.”

Cô ta muốn ly hôn thật nhưng phải là ly hôn đường đường chính chính.

Chứ không phải bị đá văng đi trong tình cảnh mất hết thể diện như thế này.

Cận Thời Lễ lùi lại, tránh cho cô ta chạm vào.

Bị đụng tới hai lần liên tiếp, anh thấy… cũng có chút buồn cười.

Anh cau mày, ánh mắt lộ rõ sự chán ghét, chẳng buồn che giấu: “Ninh Noãn, với em, tôi đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.”

“Thời Lễ, anh nghe em giải thích…” Ninh Noãn hoảng hốt, khóe mắt lại đỏ hoe: “Em… em chỉ mời Tinh Châu ăn một bữa, vì chúng em đã nhiều năm không gặp nhau, không có ý gì khác cả… Người em yêu thật sự là anh, trong lòng em chỉ có một mình anh mà thôi.”

Cận Thời Lễ nhớ, hình như không lâu trước đây anh cũng từng nghe một câu y hệt.

Mà bây giờ khoảng cách chưa được bao lâu, anh lại nghe thêm lần nữa.

Châm chọc biết bao.

Trình Tinh Châu nghe cô nói những lời ấy, trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu đến mức không thể bỏ qua.

Anh ta đã không còn phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả trong lời của Ninh Noãn.

Bất kể tình cảm xưa kia từng sâu nặng đến đâu thì sau khi chia tay, mỗi người một ngả, bao nhiêu năm trôi qua, cảnh cũ người xưa giờ đã chẳng còn nguyên vẹn.

Anh ta không nói thêm lời nào, chỉ cầm lấy chìa khóa, quay người bước lên xe.

Trước khi rời đi, anh ta để lại một câu lạnh lùng như gió rét: “Ninh Noãn, từ nay đường ai nấy đi, đừng tìm đến tôi nữa.”

Ninh Noãn cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cơn thôi thúc muốn giữ anh ta lại nhưng cuối cùng vẫn chẳng thốt nên lời.

Bên kia đường, trong chiếc Cullinan, Ninh Chi ngồi im không dám bước xuống.

Cô biết chị gái mình là người ưa mạnh mẽ, từ trước tới nay không muốn để ai thấy dáng vẻ yếu đuối và khó chịu đựng.

Chỉ khi Trình Tinh Châu đã rời hẳn thì Cận Thời Lễ mới lên tiếng lần nữa:

“Đã xem qua thỏa thuận ly hôn chưa? Nếu không có vấn đề gì thì ký vào đi. Ninh Noãn à, em không cần lo tôi sẽ giữ em lại trong cuộc hôn nhân này. Tôi sẽ cho em như em mong muốn.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc