Bị Anh Rể Đậu Bôn Lành

Chương 23

Trước Sau

break

Ninh Noãn không khó để nghe ra sự lạnh lùng và hờ hững trong giọng anh ta, cũng hiểu rằng anh ta vẫn oán trách mình năm đó không kiên quyết.

Nhưng khi ấy, ba cô ta đã ép buộc đến mức tuyệt tình, nếu không gả cho Cận Thời Lễ thì cả nhà họ Ninh sẽ sụp đổ. Cô ta thật sự không còn sự lựa chọn nào khác.

“Thực ra cũng không có gì… em chỉ…” Đôi môi cô ta run run, giọng nói trở nên nhỏ bé, mong manh: “chỉ muốn hỏi… mấy năm nay, anh sống thế nào.”

“Rất tốt.”

Câu trả lời của Trình Tinh Châu ngắn gọn như những mũi kim.

Ninh Noãn nuốt xuống nỗi khó chịu, gượng cười: “Tinh Châu, nếu hôm nay anh bận thì cứ đi trước, khi nào rảnh thì chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé.”

Người đàn ông hít một hơi thuốc sâu, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm: “Noãn Noãn à, trên đường tới đây anh đã nói rõ rồi. Với thân phận hiện tại của chúng ta thì không thích hợp để ra ngoài ăn riêng đâu.”

Âm lượng cuộc trò chuyện không hề nhỏ mà đêm nay lại quá yên tĩnh nên từng chữ đều lọt vào tai những người ngồi trong xe đối diện.

Nghe vậy, Cận Thời Lễ hơi nhếch môi, thấy buồn cười.

Cứ tưởng là một màn bắt gian kịch tính, hóa ra lại là vở kịch một vai của Ninh Noãn.

Ninh Noãn cắn chặt răng: “Chỉ là một bữa cơm thôi, cũng không được sao?”

“Anh là vì tốt cho em.” Trình Tinh Châu cau mày: “Thứ nhất, em là người của công chúng; thứ hai, em đã có chồng.”

Về tình hay lý thì bữa cơm đó đều không nên ăn.

“Có chồng?” Ninh Noãn nghe hai chữ này mới bật cười nhạt: “À…”

Trong mắt cô ta thoáng lên vẻ hoang mang rồi khẽ nói, giọng như lạc đi: “Tinh Châu… em muốn ly hôn.”

Trình Tinh Châu hơi khựng lại giữa động tác hút thuốc, tàn lửa bén tận ngón tay khiến anh ta vội vàng ném điếu xuống đất.

“Ly hôn?”

“Đúng vậy.” Ninh Noãn gật đầu mạnh, ánh mắt kiên định: “Trình Tinh Châu, tuy em đã gả cho Cận Thời Lễ nhưng chưa bao giờ yêu anh ta. Người em yêu từ trước đến giờ chưa từng thay đổi trước sau vẫn là anh thôi.”

Lời cô ta dồn dập, mỗi chữ như nện thẳng vào khoảng không giữa hai người, bờ vai khẽ run lên vì xúc động quá mạnh.

Ninh Chi sững sờ hoàn toàn. Dù biết hôn sự của họ chỉ là liên hôn nhưng cô không ngờ rằng ba năm qua lại chẳng nảy sinh nổi chút tình cảm nào.

“Anh rể…” Cô dời ánh mắt liếc về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.

Cận Thời Lễ dù bận rộn nhưng vẫn nhàn nhã quan sát vở kịch bên ngoài, dáng vẻ thản nhiên như kẻ ngoài cuộc không lộ ra chút quan tâm nào.

Cũng phải thôi, vốn dĩ không yêu thì sao phải bận lòng làm gì chứ?

Ninh Chi mấp máy môi rồi thôi. Cảnh tượng này khiến người ta khó xử đến mức chẳng biết nói gì.

Từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, trong lòng Trình Tinh Châu quả thật có oán hận nhưng bảo rằng không còn chút tình cảm nào với Ninh Noãn thì rõ ràng không thể.

Đối diện lời thổ lộ ấy, anh ta cũng chẳng đủ tàn nhẫn để giả vờ không thấy.

“Noãn Noãn à…” Anh ta đứng thẳng, định tiến tới ôm cô ta nói đôi câu an ủi.

Nhưng vừa xoay người, tầm mắt anh ta đã đổi góc và đúng lúc ấy, ánh nhìn chứa ý cười mờ mịt của Cận Thời Lễ ở bên kia đường chạm thẳng vào mắt anh ta.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc