Ninh Noãn cứng người, theo phản xạ khép chặt hai chân rồi bật dậy: “Triệu tổng…”
Khoảnh khắc đứng lên, tầm nhìn thay đổi, người mà cô ta không thấy trước đó bỗng lọt thẳng vào đáy mắt.
Cùng lúc ấy, Cận Thời Lễ cũng ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào cô ta.
Anh hơi nghiêng đầu, nhướng mày cười.
Tất cả những lời cô ta định nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, một luồng lạnh buốt từ lòng bàn chân dâng thẳng lên sống lưng.
Đồng tử cô giãn to, suýt nữa nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng chỉ một cái chớp mắt sau, gương mặt ấy lại càng hiện rõ mồn một.
Sao lại có thể trùng hợp đến mức này.
Ninh Noãn nằm mơ cũng chẳng nghĩ được Cận Thời Lễ lại xuất hiện ở nơi này.
“Thời Lễ…” Cô ta lắp bắp gọi, chẳng còn để tâm đến việc Triệu tổng đang ở ngay bên cạnh: “Em… anh nghe em giải thích…”
Vừa nói, cô ta vừa hoảng hốt bước nhanh về phía anh.
Vì quá căng thẳng, bước chân cô ta khập khiễng, loạng choạng như sắp vấp ngã.
Cận Thời Lễ chỉ đứng yên, ánh mắt vô cảm dõi theo bóng cô ta tiến lại gần. Sắc mặt anh lạnh đến mức như phủ một lớp băng mỏng, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng run lên.
Ninh Noãn đưa tay định nắm lấy anh nhưng ngay trước khi ngón tay cô ta chạm vào, anh đã khẽ nghiêng người, lùi ra sau một bước.
Chỉ là một động tác nhỏ bé nhưng lại khiến cô ta có cảm giác như bị tát thẳng vào mặt trước bao nhiêu con mắt, bỏng rát và tê dại.
Lăn lộn trong giới giải trí, người thích cô không ít, kẻ ghét cô ta cũng chẳng thiếu.
Ninh Noãn đã từng hứng chịu bạo lực mạng, cũng từng gặp vô số lời mỉa mai, nguyền rủa, thậm chí là nhục mạ từ những kẻ xa lạ.
Thế nhưng vào khoảnh khắc này, tất cả những vết thương ấy cộng lại vẫn chẳng đau bằng một ánh mắt của Cận Thời Lễ.
Người đàn ông từng sẵn sàng cùng cô ta diễn trò ân ái trước mặt người khác, giờ đây, hai chữ “chán ghét” gần như đã khắc thẳng lên gương mặt anh.
“Thời Lễ, anh tin em.” Cô ta biết chuyện này vô cùng khó giải thích, đến mức sắc mặt tái nhợt, gắng gượng trấn tĩnh: “Không phải như anh thấy đâu.”
Cận Thời Lễ lạnh lùng hỏi lại: “Vậy anh thấy là thế nào?”
Ninh Noãn cắn môi, chẳng tìm nổi lời để biện minh.
Đúng vậy… cô ta thậm chí còn không biết anh đến đây từ lúc nào, lại càng không rõ anh đã nhìn thấy những gì.
Không khí căng như dây đàn, ánh mắt của không ít người trong nhà hàng bắt đầu hướng cả về phía họ.
Ninh Chi lo sợ có ai đó chụp ảnh rồi tung lên mạng, đẩy Ninh Noãn vào đầu sóng ngọn gió dư luận, bèn kéo tay cô ta: “Chị ơi, hay là chúng ta về trước đi…”
Nhưng Ninh Noãn không hề để tâm, chưa kịp nghe hết câu đã giật mạnh tay Ninh Chi ra: “Chi Chi, đây không phải chuyện của em.”
Giữ được danh tiếng và hình tượng tất nhiên là quan trọng, lấy lòng Triệu tổng cũng quan trọng, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là khiến Cận Thời Lễ xóa bỏ hiểu lầm.
Nồi lẩu trên bàn đã sôi sùng sục, nước canh nóng hổi trào lên đến mức nguy hiểm.
Ninh Chi không ngờ cô ta lại hất tay mình, mu bàn tay bất ngờ áp sát vào thành nồi, lập tức phồng rộp một mảng đỏ bỏng rát.
Cơn đau khiến bàn tay run lên nhưng cô chỉ cắn chặt răng, không bật ra một tiếng kêu.