Bị Anh Rể Đậu Bôn Lành

Chương 14

Trước Sau

break

“Triệu tổng, chuyện nữ chính bộ phim Phong Hoa Như Tuyết lần này, mong ngài giúp đỡ…”

Ở bàn bên cạnh, Ninh Noãn khoác trên người chiếc váy dài tinh xảo, lớp trang điểm vừa đủ, không quá đậm cũng chẳng hề nhạt, khéo léo tôn lên nét quyến rũ rạng rỡ khiến người nhìn khó mà rời mắt.

Ngồi đối diện cô ta là một người đàn ông trung niên trạc ngoài năm mươi, thân hình đã đẫy ra, nơi khóe mắt hằn những nếp nhăn sâu đến mức như có thể kẹp chết một con muỗi.

Cận Thời Lễ nhận ra ông.

Bức ảnh Phó Tư Thừa gửi cho anh, Ninh Noãn chính là đang ngồi trên đùi người đàn ông này.

Ninh Chi cũng trông thấy cảnh ấy qua khe hở của bàn, nhưng do bị một góc khuất che chắn nên Ninh Noãn hoàn toàn không hay biết bọn họ đang ở đây.

Cô thu ánh mắt về, khẽ liếc sang Cận Thời Lễ. Ánh mắt hai người giao nhau, cảm xúc sâu kín trong đáy mắt đều khó đoán.

Ninh Chi dè dặt lên tiếng, từng chữ một như cân nhắc kỹ lưỡng:

“Anh rể…”

“Ăn cơm đi.” Cận Thời Lễ cắt ngang, giọng điệu trầm ổn và lạnh nhạt như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng chẳng nhìn thấy điều gì đáng để bận tâm.

Bữa cơm ấy mỗi người đều ôm trong lòng một tâm sự khác nhau.

Toàn bộ sự chú ý của Ninh Noãn dồn vào việc tận dụng cơ hội nhờ Triệu tổng tranh thủ vai nữ chính Phong Hoa Như Tuyết, hoàn toàn không nhận ra tình huống ở bàn bên.

Đang ăn dở, Triệu tổng – người vốn ngồi đối diện rốt cuộc không kìm được mà dịch ghế sang ngồi sát bên cạnh.

“Ngoan nào,” tay phải ông cầm đũa, tay trái lại cố ý vô tình trượt xuống dưới bàn, chạm khẽ vào đùi cô ta: “Tối nay tôi có một buổi tiệc rượu, xem em có rảnh không, nếu được thì đi cùng nhé?”

Ninh Noãn cảm nhận rõ lòng bàn tay thô ráp của ông đang men theo đùi mình mà dịch chuyển chậm rãi lên cao.

Cơn chán ăn đột ngột ập đến, cùng với cảm giác buồn nôn âm ỉ dâng lên.

Nhưng cô ta không thể làm gì, khi chưa đạt được thỏa thuận nào, cô ta buộc phải kiềm chế bản thân.

“Triệu tổng, để lần sau nhé,” Ninh Noãn khéo léo từ chối: “Anh Lễ vừa từ nước ngoài về, anh ấy bảo tôi bận quá chẳng có thời gian bên anh ấy, không muốn tôi về nhà trễ…”

Trong lúc bế tắc, Cận Thời Lễ vẫn là tấm khiên duy nhất của cô ta.

Triệu tổng có thể ngang nhiên đụng chạm cô ta nhưng nhắc đến Cận Thời Lễ thì ông vẫn phải dè chừng.

Quả nhiên, câu nhắc khéo ấy khiến ông thoáng ngập ngừng.

Nếu Cận Thời Lễ không ở Đông Thành, bọn họ tha hồ ức hiếp vợ anh, miễn là giữ bí mật thì chẳng gây sóng gió gì, giới giải trí vốn đầy dơ bẩn và nhơ nhớp. Nhưng giờ anh đã ở đây, một khi có chuyện lớn xảy ra thì chẳng ai được yên.

Cận Thời Lễ nghe rõ mồn một cuộc đối thoại ở bàn bên, ánh mắt anh lạnh lẽo đến mức có thể khiến tim người khác se lại vì sợ hãi và ghê tởm.

Ninh Noãn vừa từ chối xong, liền phải tìm lời lấp chỗ trống: “Triệu tổng, lần sau ngài có tiệc rượu, nhớ gọi tôi nhé, tôi nhất định sẽ đến.”

Ông cười hớn hở gật đầu liên tục, tuy không ép buộc thêm, nhưng bàn tay thì vẫn chưa rời khỏi đùi cô ta.

Cảm giác vuốt ve ấy dần trở nên trắng trợn hơn, đầu ngón tay đã lấn sang vùng nhạy cảm, mặc dù còn bị lớp vải mỏng che chắn nhưng vẫn khiến cô ta vượt quá sức chịu đựng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc