Với dị năng, ngũ quan của cậu đều nhạy bén hơn người thường, chỉ một thoáng thôi mà cậu đã liếc thấy hai nụ hoa e ấp giữa làn tuyết trắng.
Mặt Tuế Hà bất giác nóng bừng lên.
“Tôi… tôi không thấy gì hết!” Vừa thốt ra lời, chính cậu cũng muốn tự vả mình, cái kiểu che đậy vụng về này chẳng phải càng lộ rõ đầu mối đó sao?
Khi cánh cửa đã khép lại phía sau lưng, cậu tựa sát vào cánh cửa lạnh, thở hổn hển, trong đầu không ngăn được hình ảnh vừa mới chớp lên trước mắt.
Tiết Yểu là con gái thật!
Ý nghĩ ấy lướt qua như một làn gió lạnh khiến trái tim Tuế Hà khẽ run lên đầy hoảng sợ.
Cũng chẳng trách vì sao cô lại kiên quyết muốn rời khỏi “Làng Hạnh Phúc” như vậy. Nếu phỏng đoán của cậu là thật thì “Tiết Yểu” tuyệt đối không thể ở lại đây nữa.
Tiết Yểu vốn đã xinh đẹp thanh nhã, trong căn cứ này từng có những kẻ có sở thích kỳ quái từng bám theo cô. Nếu thực sự cô là con gái thẳng thì tương lai ở nơi này sẽ không phải là hạnh phúc mà là bất hạnh chực chờ.
Tuế Hà tự biết mình không đủ sức bảo vệ cô ở đây. Điều duy nhất cậu có thể làm là đưa cô rời đi thật an toàn.
Còn sau đó, vận mệnh cô sẽ ra sao?
Chỉ nghĩ thôi mà lòng cậu đã nghẹn lại, đôi mắt đen sâu ấy cũng chậm rãi ửng lên một màu đỏ nhạt.
Đêm hôm ấy cả hai đều ngầm hiểu mà không nhắc tới chuyện nhỏ vừa xảy ra.
Nhưng mà Tiết Yểu khi nằm trên tấm ván cứng lạnh lẽo kia lại mãi chẳng dám nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Cô không dám đánh cược liệu Tuế Hà có thực sự là người tốt hay không?
“Ngủ đi, mai lên đường phải cần sức.Cô biết đó, thứ tôi không chịu nổi nhất chính là những chuyện như vậy. Chị Tiết có ân với tôi, dù tôi không giúp gì được cho cô cũng tuyệt đối sẽ không hại cô đâu.”
Bình thường Tuế Hà là người kiệm lời, thế mà đêm ấy để trấn an Tiết Yểu, cậu đã nói một tràng dài chưa từng có. Sự chân thành truyền qua từng câu chữ, Tiết Yểu cảm nhận được sự thật lòng của cậu.
Nhưng cô đã đến giới hạn, đầu ong ong như có dàn nhạc hỗn loạn, toàn thân vừa mệt vừa đau.
Ý thức dần trôi xa. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn mang một nỗi phiền muộn, ở tận thế này ai cũng không thể tin tưởng. Cô không nên dễ dàng ngủ say như thế.
Thế nhưng chỉ một câu nhắc về Tiết Nghi của Tuế Hà đã lay động cô. Cô muốn tin Tiết Nghi, tin vào sự giúp đỡ chân thành, tin rằng trên đời này vẫn còn lòng biết ơn và tình người thực sự.
Nghĩ vậy, cô hoàn toàn chìm vào một giấc mộng ngọt ngào và tối tăm.
Tiết Yểu đã ngủ, còn với Tuế Hà thì đây là một đêm trắng không yên.
Đợi đến khi hơi thở của Tiết Yểu đều đều vang lên, cậu mới dám thả lỏng, lặng lẽ quan sát bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm trên giường. Dưới chăn, hình hài cô nổi lên một cách ngoan ngoãn, thu mình như con thú nhỏ.
Tách! tách.
Một tia điện vụt sáng nơi đầu ngón tay, chớp lóe lên rồi tắt, soi rõ gương mặt cô sau khi đã được rửa sạch. Lớp bụi bặm xưa đã bị cuốn đi, chỉ còn lại khuôn mặt trắng trẻo, hàng mi cong, mắt trăng non lấp lánh, mũi cao và đôi môi nhỏ xinh hình thoi, mọi đường nét đều tinh tế, rất giống Tiết Nghi, quả thực là một cô gái xinh đẹp.