Lúc này Tuế Hà mới để ý, trên người Tiết Yểu dính vài vệt máu. CẬu mới hào phóng đáp: “Không vấn đề gì. Cần quần áo sạch không?”
Cậu phụ trách cung cấp điện, còn một gã tóc xanh ở tầng dưới cung cấp nước. Rất công bằng.
Tuế Hà nhìn Tiết Yểu từ đầu đến chân.
“Quần áo của tôi có thể hơi rộng với cô đấy.”
Tiết Yểu không kén chọn.
“Vậy làm phiền anh rồi.” Cô nở nụ cười chân thành.
Tuế Hà ngẩn người nhìn cô, chỉ cảm thấy nụ cười ấy thật đẹp như có một chiếc lông vũ khẽ lướt qua tim khiến lòng cậu ngưa ngứa khó tả.
Nhận ra mình đang nghĩ gì, cậu càng thấy lúng túng hơn.
Nhớ lại việc đám bạn cùng phòng luôn thúc giục cậu tiếp cận phụ nữ, Tuế Hà không khỏi tự hỏi liệu có phải mình đã kìm nén quá lâu, đến mức giờ đây lại nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn với một người như Tiết Yểu rồi chăng?
Trong lúc Tuế Hà miên man suy nghĩ, tiếng nước chảy xào xạc vang lên, tạm thời cắt ngang dòng suy tư của cậu. Tiết Yểu mượn phòng tắm của cậu để lau rửa cơ thể một lúc.
Máu của lão kia vừa rồi bắn kha khá lên người cô. Trong căn phòng tắm tối om, cô mò mẫm dùng chậu nước rửa sạch vết bẩn trên cơ thể.
Sau khi cởi áo, cô cẩn thận tháo lớp vải quấn ngực, hít sâu một hơi rồi cuối cùng cũng được thả lỏng trong chốc lát.
Sau ngày tận thế, cô và Tiết Nghi không ít lần gặp nguy hiểm. Dù may mắn thoát nạn, Tiết Nghi vẫn lo lắng cho sự an toàn của cô. Vì vậy chị cô dứt khoát lấy kéo cắt ngắn tóc cô, dùng vải trắng quấn chặt ngực cô rồi từ đó giới thiệu cô với mọi người là “Tiết Yểu”, đứa em lưỡng tính của cô ấy, để giữ an toàn cho cô.
Không ai biết cô là con gái thẳng. Lâu dần chính cô đôi khi cũng quên mất điều đó. Nhưng có một điều không thể quên là con gái luôn thích sạch sẽ và cô cũng vậy.
Trước khi Tiết Nghi mất tích, cô chưa từng phải lo lắng về việc tắm rửa. Nhưng từ khi chị không trở về, cô bị đuổi khỏi ký túc xá, đã hơn mười ngày không được tắm. Mùi trên cơ thể cô giờ đây khiến chính cô cũng thấy khó chịu.
Được tắm trong phòng tắm của Tuế Hà, cô thực sự không có gì để phàn nàn. Dù không có sữa tắm hay xà phòng, chỉ cần rửa sạch được vết bẩn đã là một điều xa xỉ.
“Cô vẫn ổn chứ? Cần gì thêm không?”
Con gái tắm rửa luôn tốn thời gian hơn con trai.
Tuế Hà không hiểu điều đó, chỉ thấy cô tắm lâu quá, lo lắng cho tình trạng của cô nhưng không dám mở cửa ngay.
Xoảng!
“Tôi… Tôi không sao!” Bất ngờ nghe tiếng Tuế Hà, Tiết Yểu vô tình làm đổ chậu nước. Cô mới hoảng hốt đứng dậy, trong bóng tối, vai cô va phải kệ nhô ra, bật ra một tiếng kêu đau.
“Cô sao vậy?” Nghe thấy thế, Tuế Hà lo lắng, lập tức đẩy cửa bước vào.
“A!!!” Tiết Yểu kêu lên đau đớn, ôm chặt ngực, hoảng hốt quay lưng về phía Tuế Hà.
“Xin lỗi!” Trong bóng tối, tầm mắt Tuế Hà chẳng thể nhìn rõ mọi thứ, song chút ánh lửa nhấp nháy kia vẫn đủ để cậu bắt gặp bờ lưng trắng trẻo, mịn màng đến mức không thể nào là của một người lưỡng tính được, những đường cong mềm mại không thể nhầm lẫn kia khẽ run lên nhè nhẹ, giống hệt như gái thẳng vậy.