Bị Anh Rể Cưỡng Chế Yêu Ở Mạt Thế

Chương 24

Trước Sau

break

Ở tận thế này, sự yếu mềm và xinh đẹp là một tội lỗi nguyên thủy.

Nhớ lại cảnh tượng bi thảm của chị gái năm nào, đôi tay Tuế Hà vô thức đặt lên chiếc cổ mảnh mai của cô.

Không phải để tổn thương mà là muốn giải thoát cho cô một cách thanh thản.

Thiếu niên ấy có dung mạo tuấn tú, đôi mắt khi này lại ánh lên vẻ hung bạo.

Chỉ cần cậu dùng thêm một chút sức là có thể giúp cô rời đi không đau đớn, giữ lại tôn nghiêm cuối cùng.

Thế nhưng cậu không thể xuống tay. Đến phút cuối cùng, cậu lại run lên, vội vã rút tay về, nhẹ nhàng kéo chăn lên kín tới cằm cho cô, cẩn thận đắp lại thật tốt.

Sau đó như một kẻ trốn chạy, cậu lùi vội vào góc phòng, tựa lưng vào bức tường lạnh buốt.

Thật ra trước hôm nay… ấn tượng của cậu về cô cũng không sâu sắc mấy.

Tiết Nghi là ánh sáng, còn Tiết Yểu chỉ là một cái bóng lặng lẽ phía sau chị gái, hiện diện mà như không tồn tại.

Với vị trí quan trọng của Tiết Nghi ở “Làng Hạnh Phúc”, cô ấy hoàn toàn có thể vì em mình mà xin cho một chức vụ nhẹ nhàng, nhưng cô ấy không làm vậy. Ngược lại, cô ấy còn dẫn theo người “em” ấy bên mình, sẵn sàng hy sinh bản thân, chỉ để nuôi dưỡng và bảo vệ Tiết Yểu.

Rất nhiều người gọi Tiết Nghi là “Bà mẹ nuôi em điên”, nói rằng Tiết Yểu chỉ là gánh nặng, hút cạn máu thịt của chị mình, thậm chí còn cho rằng Tiết Nghi liều mạng tìm kiếm thuốc giải tận thế cũng chỉ là để giải thoát cho em, mong em mình trở lại cuộc sống bình thường.

Ở căn cứ này, người ghét Tiết Yểu rất nhiều.

Bấy lâu, cậu cũng từng là một trong số đó.

Trước đây, Tuế Hà không sao hiểu nổi vì sao một người thông minh như Tiết Nghi lại “mù quáng” đến thế trong chuyện của Tiết Yểu? Nhưng hôm nay cậu đã hiểu. Năm năm qua, hai chị em đã giữ kín một bí mật lớn.

Tiết Nghi không phải lo cho “em”, mà là lo cho “em gái” của mình. Một cô gái xinh đẹp và yếu đuối, không thể tự bảo vệ bản thân giữa tận thế này, chẳng khác gì kẻ đang ôm núi vàng mà chẳng giữ nổi.

Giờ đây, cậu mới nhận ra con gái đẹp luôn là miếng mồi nguy hiểm, sắc đẹp tự nó đã gieo mầm tai họa.

Tuế Hà cười cay đắng, cúi nhìn nơi thân dưới của mình đang căng lên mất tự nhiên, du͙© vọиɠ cồn cào như một con thú gào thét bị dồn nén.

Hình ảnh Tiết Yểu cùng làn da trắng với bầu ngực lấp lánh như tuyết trắng cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu, hòa quyện với những tiếng cuồng hoan của đám người dưới lầu, trở thành một bức tranh đầy ám ảnh.

Tuế Hà cố xua đi những ý nghĩ ấy, muốn đi rửa mặt bằng nước lạnh nhưng lại sợ sẽ làm phiền cô gái nhỏ trên giường. Muốn rời đi, lại lo cô bị ai đó tổn thương. Thế là… cậu cứ gồng mình chịu đựng suốt đêm dài không ngủ.



Tiết Nghi tỉnh dậy, toàn thân rã rời, đau nhức đến mức khó cử động. Tuy vậy, cô ấy lập tức nhận ra các vết thương trên người như đã lành hẳn, chắc là nhờ tác dụng của tinh hạch trị liệu trong không gian. Nhưng thứ đau nhức âm ỉ này, lại là dư âm của cơn “cuồng hoan” cùng vua xác sống đêm qua.

Cô ấy chợt mở bừng mắt, cảnh giác ngồi bật dậy, đầu óc hỗn loạn dần dần tỉnh táo. Khi đôi mắt đã quen với bóng tối, cô ấy nhanh chóng nhận ra bốn mắt giao nhau, chính là đôi mắt sâu thẳm của người ấy, nơi đồng tử tối sẫm vẫn le lói ánh đỏ ngầm nguy hiểm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc