Có lẽ Tiết Nghi đã sớm đoán được ngày này. Trong không gian lưu trữ mà chị chuẩn bị cho cô, chắc chắn đã giấu sẵn vô số tinh hạch. Có thể nói rằng những viên tinh hạch quý hiếm mà Tiết Nghi từng có đều nằm trong người cô. Cô chẳng thèm để tâm đến thứ bố thí của đám người kia.
“Cô có nơi nào để đi không?” Tuế Hà dần lấy lại bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn đầy uất ức.
Tiết Yểu lắc đầu.
“Không có nơi nào để đi cả.”
Đến lúc này, cô càng thấm thía cảm giác không còn chị, thế giới này chẳng còn nơi nào cho cô dung thân.
“Trước mắt cô đến ở tạm tại ký túc xá của bọn tôi đi.” Tuế Hà đưa ra lời mời.
Đó là lựa chọn duy nhất của Tiết Yểu lúc này. Cô đành đi theo Tuế Hà về chỗ ở của cậu.
Tuế Hà có dị năng cấp bốn, lại là hệ lôi, thuộc nhóm có đóng góp cao trong Làng Hạnh Phúc, được ở chung khu với ba dị năng giả khác.
Ngôi nhà của họ có máy phát điện và Tuế Hà phụ trách cung cấp điện, nên cậu cũng có chút tiếng nói giữa các bạn cùng phòng.
Khi đến trước cửa ký túc xá, sắc mặt Tuế Hà bỗng thay đổi. Nếu cậu không nghe nhầm thì bên trong vọng ra những âm thanh bất thường.
Tiếng kêu rên thảm thiết của một cô gái!
Tuế Hà và Tiết Yểu trao đổi ánh mắt. Rõ ràng Tiết Yểu cũng nghe thấy tiếng kêu ấy.
“Hay là…” Hay là cô không nên làm phiền họ.
“Không sao, cô có thể ở lại mà.”
Tuế Hà hít sâu một hơi, đẩy cửa ra. Cảnh tượng bên trong khiến cậu run lên vì giận dữ.
“CÁC NGƯỜI!”
Ba thiếu niên trạc tuổi Tuế Hà đang hành hạ một cô gái khỏa thân. Ba lỗ trên cơ thể cô ấy bị những kẻ đó lấp đầy bằng du͙© vọиɠ.
Tiếng rên đau đớn phát ra từ miệng cô gái, bị thứ trong miệng làm nghẹn lại, nghe ngột ngạt. Dù vậy vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng của cô ấy.
Nhưng bọn họ vẫn làm ngơ và tiếp tục hành hạ cô gái.
Thiếu niên tóc cam đầy tàn nhang, kẻ đang nhét thứ đó vào miệng cô gái, tát vào mặt cô ấy rồi quát: “Còn không mau liếʍ đi? Chậm chạp thế này, cẩn thận tao kiện mày đấy!”
“Ưm…” Đó là một dị năng giả hệ hỏa. Cái tát ấy khiến mặt cô gái đỏ rực vì sức nóng nhưng cô ấy không dám phản kháng.
Nghe vậy, cô gái cố lấy lòng, dùng tay xoa nắn phần ngoài của hắn, đồng thời ra sức mυ"ŧ lấy.
Khi thứ đó đâm sâu vào họng, khóe mắt cô gái lấp lánh nước mắt.
Thiếu niên thoải mái nheo mắt, bực bội tặc lưỡi: “Mày còn tưởng mày là thành viên đội một vĩ đại sao? Lắm vấn đề thế thì xin chuyển ra ngoài đi!”
Rõ ràng cô gái này là người Tây Ốc. Phụ nữ Tây Ốc trừ khi mang thai thì đều có một cuốn sổ ghi chép thành tích của họ.
Nếu bị dị năng giả khiếu nại thì đó là chuyện lớn. Có thể cả ngày không được ăn, nhưng vẫn phải tiếp tục “làm việc”.
Hai gã phía sau và dưới thân cô gái không thèm đáp lại câu hỏi của Tuế Hà, như những con thú không biết mệt mỏi mà điên cuồng trút bỏ bản năng hoang dã.
“Các người!” Tuế Hà siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Tiết Yểu cảnh giác nhìn cậu, mái tóc vàng của Tuế Hà vì giận dữ mà như dựng đứng lên.