Trước ngày tận thế, Tiết Yểu được anh chị và cha mẹ yêu chiều, lớn lên trong nhung lụa, nhát gan đến mức một nhà kho ẩm ướt tối tăm như thế này đủ khiến cô sợ mất hồn. Nhưng giờ đây, cô bước vào mà không chút do dự.
Bóng tối, ma quỷ, thậm chí cả xác sống, đều không còn làm cô sợ hãi. Trong thế giới tận thế này, thứ đáng sợ nhất không phải xác sống mà là con người. Sự xấu xa của nhân tính được phóng đại vô hạn trong một thế giới không còn trật tự, trở thành mối đe dọa thực sự.
Dưới sự dẫn đường của Tuế Hà, đồ đạc của Tiết Nghi cuối cùng cũng hiện ra trước mắt. Chiếc hộp acrylic chứa đồ đã giòn vụn, mặt đất phủ đầy bụi trắng. Khi Tiết Yểu mở hộp, nắp hộp lập tức vỡ tan. Những thứ bên trong hiện ra, ánh mắt cô lập tức tối sầm lại.
“Chỉ có vậy thôi sao?” Tuế Hà kinh ngạc, bật thốt lên.
Trong chiếc hộp lớn, chỉ lặng lẽ nằm một chiếc váy liền thân. Đó là bộ váy mà Tiết Nghi từng để trong ba lô. Nhìn chiếc váy từng thời thượng và xinh đẹp ấy, lòng Tiết Yểu chợt dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Chiếc váy tím ấy khiến cô nhớ lại những ngày tươi đẹp trước tận thế. Đó là bộ váy Tiết Nghi chuẩn bị để mặc đi hẹn hò với “anh rể”.
Cô vẫn nhớ rõ người đàn ông xuất sắc ấy, luôn thích xoa đầu cô, trêu cô gọi người đó là “anh rể”.
Cô còn nhớ là vào ngày tận thế bùng nổ, Tiết Nghi dẫn cô đi làm kỳ đà cản mũi. Họ chờ cả ngày ở công viên giải trí nhưng không thấy người đàn ông ấy xuất hiện.
Khi trở về khu dân cư, những dải cây xanh đã đầy rẫy xác sống.
Vì quá sợ hãi, cô không thể nhúc nhích. Tiết Nghi buộc phải dẫn cô trốn về nhà, bỏ lỡ cơ hội chạy thoát khỏi thành phố. Những ngày đó họ lại đối mặt với hiểm nguy liên tiếp, nhiều lần suýt mất mạng.
“Thật quá đáng!” Tuế Hà siết chặt nắm đấm, dòng điện lóe lên trên tay, phát ra tiếng tí tách.
Tuế Hà thực sự cảm thấy bất bình thay cho Tiết Nghi. Công lao của cô ấy không ai sánh bằng, cứu vô số người, vậy mà khi cô ấy rời đi, người ta nguội lạnh và chỉ để lại cho người thân của cô ấy một chiếc váy.
Dù người thân của cô ấy là thạch dân thì cũng không nên bị đối xử như vậy.
Dân đá tuy không thể sử dụng dị năng nhưng vẫn có thể hấp thụ tinh hạch để chữa lành hoặc đạt được hiệu quả dị năng tạm thời. Dù không hấp thụ, tinh hạch vẫn là tiền tệ chung của thế giới tận thế. Một viên tinh hạch cấp ba có thể đổi được thức ăn cho cả tháng.
Tinh hạch chỉ có thể lấy từ điểm yếu của dị năng giả hoặc xác sống, thạch dân rất khó để có được, trừ phi có người thân cung cấp.
“Không được, tôi phải đi tìm chị Từ…” Thiếu niên máu nóng sôi trào, chưa kịp nói hết câu đã muốn đi lý luận với người ta.
“Thôi, cứ để vậy đi.” Tiết Yểu giữ Tuế Hà lại.
So với sự tức giận của Tuế Hà, Tiết Yểu lại tỏ ra bình thản. Cô vốn không trông mong đám cáo già trong căn cứ sẽ để lại gì cho mình. Chiếc váy này đã là một món quà bất ngờ, ít nhất cũng là một kỷ vật để cô nhớ về chị. Cô gấp chiếc váy cẩn thận, cất vào ba lô lớn.