Tiết Yểu cắn chặt môi dưới, tay lặng lẽ luồn vào túi quần rộng thùng thình, định lấy viên tinh hạch trong không gian để phản kháng. Nhưng nắm tay vừa siết chặt lại buông lỏng.
Những tinh hạch này là do Tiết Nghi vất vả thu thập để cô phòng thân. Đối phó với vài dị năng giả thì dư sức nhưng đối đầu với cả căn cứ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá cả.
Cô không thể phản kháng. Nếu liều chết đối đầu, cái giá phải trả có thể là mạng sống, một cái giá không đáng.
Tiết Yểu nhắm mắt, tự nhủ trong lòng: “Mình phải sống, phải trốn thoát, phải tìm được chị!” Nếu thân phận con gái của cô bị bại lộ, đám cầm thú trước mặt chắc chắn sẽ làm nhục cô mất.
Sau đó, cô sẽ bị ném đến khu Tây. Nhưng cô vẫn còn viên tinh hạch chữa trị cấp năm mà Tiết Nghi để lại cho trường hợp khẩn cấp. Chỉ cần hấp thụ nó, cô sẽ có năng lượng vô tận trong thời gian ngắn. Nếu thoát được khỏi bãi rác, cô có thể lên phía Bắc tìm tung tích Tiết Nghi.
Năm năm trước, Tiết Nghi đã dùng cả mạng sống để bảo vệ cô. Giờ đây, đến lượt cô báo đáp chị ấy.
Vèo vèo.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói uy nghiêm vang lên, cắt ngang không gian: “Dừng tay ngay! Đứa trẻ này là thứ các người có thể đụng vào sao?”
Hai kẻ mang ý đồ bỉ ổi ôm cánh tay bị chém đứt, gào thét thảm thiết. Trước mắt Tiết Yểu, một màn máu đỏ bắn tung tóe, hơi ấm của máu và mùi tanh tưởi tạt thẳng vào mặt. Nhưng cô không thấy kinh tởm mà trái lại lòng cô như trút được gánh nặng.
Trong bóng tối, ánh sáng ló dạng.
“Chị Từ!” Người vừa đến là Từ Phượng, từng là đồng đội của Tiết Nghi. Cô ta vốn là người trượng nghĩa, phóng khoáng nhưng một tai nạn đã khiến tính cách Từ Phượng thay đổi. Cô ta đổ lỗi cho Tiết Nghi và cắt đứt quan hệ với chị ấy.
Từ Phượng giờ đây khó mà gọi là người tốt, nhưng cô ta có nguyên tắc riêng: có ân báo ân, có thù báo thù.
Ân tình mà Tiết Nghi dành cho cô ta rõ ràng lớn hơn oán thù. Tiết Yểu đặt cược vào Từ Phượng vì biết rằng cô ta nợ Tiết Nghi không chỉ một mạng.
“Từ Phượng, cô làm gì vậy?” Ngụy Mật trừng mắt không tin nổi, nhìn Từ Phượng thong thả bước ra từ phía bên kia cửa chống cháy. Cô ta đã đạt đến cấp năm hệ phong, là một trong mười dị năng giả mạnh nhất Làng Hạnh Phúc.
Nếu không phải Ngụy Mật nhanh nhạy né kịp, lưỡi gió của cô ta đã cắt phăng nửa cái đầu gã ra rồi.
Lòng gã đầy căm phẫn nhưng chỉ dám giận mà không dám nói.
Sức mạnh của Từ Phượng vượt xa gã. Ở Làng Hạnh Phúc, thực lực là tối thượng.
Khi Từ Phượng tiến lại gần, dáng người uyển chuyển, thướt tha của cô hiện rõ. Nhưng nửa khuôn mặt cô lại âm u và đáng sợ, rõ ràng đã từng trải qua một tai nạn kinh hoàng. So với nửa bên kia hoàn mỹ và tinh tế thì nửa bên trái đầy những vết sẹo do bỏng, ngay cả mí mắt cũng bị xé toạc để lộ con ngươi trần trụi bên dưới.
Vết thương trên mặt cô lẽ ra có thể chữa lành bằng dị năng nhưng cô không muốn. Cô muốn giữ lại ký ức về thảm họa ấy, nơi người yêu của cô bị chôn vùi trong biển lửa, kéo theo nửa khuôn mặt cô cũng bị thiêu rụi.