“Làm gì ư? Trả ơn chứ còn gì nữa!” Từ Phượng cười nhạt, giọng đầy châm biếm: “Tôi không giống anh, nợ ân tình mà chẳng thèm trả.” Lời cô ta gần như thẳng thừng gọi Ngụy Mật là kẻ bội bạc.
Cô ta oán hận Tiết Nghi, cho rằng chính sự chỉ huy kém cỏi của chị ấy khiến người yêu cô ta biến thành thây ma. Nhưng đồng thời chính Tiết Nghi đã cứu cô ta khỏi hàm răng xác sống.
Điều cô ta không chịu nổi nhất là mắc nợ ân tình của Tiết Nghi, vì như vậy nên cô ta mãi mãi không thể báo thù được.
“Tiết Yểu, tôi có thể cứu cô ngay bây giờ, nhưng giữa chúng ta chẳng có giao tình gì. Tôi cứu cô là vì nể mặt chị cô. Cô chắc chứ, muốn dùng ân tình tôi nợ chị cô vào lúc này à?”
Từ Phượng nhếch môi, một bên môi rách nát rồi được khâu lại, trông dữ tợn, còn bên kia lại tô son đỏ nâu Dior 730, toát lên vẻ quyến rũ thành thục. Đẹp và xấu, ranh giới rõ rệt ngay trên khuôn mặt cô ta.
“Chắc chắn.” Tiết Yểu gật đầu quả quyết.
Từ Phượng bật cười, giọng the thé. Tiếng cười điên cuồng của cô ta khiến lồng ngực đầy đặn rung lên không ngừng.
Cô ta cảm thấy sảng khoái vô cùng. Từ nay, cô ta không còn nợ Tiết Nghi nữa. Nếu có ngày gặp lại thì cô ta nhất định sẽ tự tay kết liễu Tiết Nghi, báo thù cho người yêu.
“Được thôi, chuyện nhỏ này tôi vẫn làm chủ được. Tiết Yểu, tôi cho cô hai lựa chọn: đi khu Tây, hay rời khỏi Làng Hạnh Phúc?” Từ Phượng cười lạnh, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lóe lên tia ác ý.
Đến Tây Ốc làm nô lệ tìиɧ ɖu͙©.
Rời khỏi Làng Hạnh Phúc, dù không trở thành mồi nhử cho lũ xác sống, cũng chỉ là con đường chết.
Dù Tiết Yểu chọn lối đi nào thì trước mắt cô vẫn là một con đường đầy gai nhọn.
Từ Phượng, kẻ đứng trên cao, thường ngày để khuất phục thuộc hạ, luôn xây dựng hình tượng trọng chữ tín, một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Hôm nay, cô ta vừa có thể trả món nợ ân tình với Tiết Nghi, vừa nhân cơ hội đâm một nhát vào tim người chị đã khuất ấy. Thật sự là nhất cử lưỡng tiện!
“Tôi chọn rời khỏi Làng Hạnh Phúc.” Tiết Yểu nhìn thẳng vào Từ Phượng, ánh mắt kiên định như thép.
“Chị Từ à, lần này cảm ơn chị.” Tiết Yểu nói bằng tất cả sự chân thành.
Tiết Nghi từng dặn cô: “Dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đừng bao giờ quên mình là con người.” Là con người, lễ nghi cơ bản không thể bỏ qua.
Người ta nói đưa tay không đánh kẻ đang cười. Thấy Tiết Yểu cư xử như vậy, chút lương thiện ít ỏi còn sót lại trong lòng Từ Phượng chợt bị khơi dậy, một tia xót xa thoáng qua rồi vụt mất.
Cô ta lúng túng ngoảnh mặt đi, cố gắng tiêu hóa chút nhân tính hiếm hoi còn sót lại trong mình.
“Được thôi,” Từ Phượng lên tiếng: “Đồ đạc của chị gái cô đã được chúng tôi sắp xếp. Vì cô là thạch dân nên không có quyền thừa kế, theo lý thì không được lấy một món nào. Nhưng xét đến công lao to lớn của chị cô với Làng Hạnh Phúc thì chúng tôi đặc cách cho cô mang theo những gì chị cô có được trước khi gia nhập làng.”
Lời nói nghe thì hoa mỹ nhưng thực chất lại tàn nhẫn đến cùng cực. Trước khi vào Làng Hạnh Phúc, họ đã đối mặt với cơn sóng xác sống. Tiết Nghi đã liều mình bảo vệ làng còn chia hết vật tư cho dân chúng trong căn cứ.