Giọng trầm có chút lười nhác tràn vào tai, làm tim cô khẽ run lên. Cô cố kéo mình ra khỏi cơn choáng vì nhan sắc, chớp mắt để ép hai giọt nước mắt còn đọng lại rơi xuống cho thêm phần đáng thương rồi thều thào: “Anh à… nhà anh… có gì cho tôi ăn không?”
“…”
Chàng trai im lặng vài giây rồi bật cười. Hắn khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, tiếng nói đượm ý cười: “Cạnh tranh ở chỗ các cô gay gắt đến thế cơ à? Trời bão bùng mà vẫn gõ cửa xin cơm sao?”
“Đúng vậy, anh trai à, coi như làm phước đi mà.” Kiều Khê Nguyệt thức thời đỡ lấy ý đùa của hắn: “Trong nhà tôi không còn một hạt gạo nào cả. Tôi… đã một ngày một đêm chưa được cái gì vào bụng…”
Khóe môi hắn cong lên hơn, giọng đùa bỡn: “Đáng thương thật. Vậy bây giờ cô muốn ăn gì?”
Cổ họng cô khô khốc, nuốt nước bọt: “Gì cũng được, tôi không kén… miễn là có thể ăn là ăn được hết.”
Bằng thường cô kén ăn lắm, nhưng lúc này đang nhờ người, cô thật chẳng dám chọn lựa. Dù có là món cô ghét nhất như cần tây, cô cũng sẽ cố mà nuốt.
Cô run rẩy bám vào khung cửa đứng lên. Một động tác nhỏ cũng khiến đầu óc choáng váng, mắt hoa lên. Cô lắc nhẹ đầu, cố lấy lại tỉnh táo, miệng lắp bắp như tự nhắc: “Giờ tôi… đói… lắm… chắc là… cần… ăn… ngay…”
Chưa nói hết câu, óc cô bỗng ong lên một tiếng. Trước mắt tối sầm, mọi cảm giác tắt ngấm.
Thẩm Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cô đổ người về phía trước. Hắn giật mình, lao nhanh ra ngoài đón lấy cô trước khi chạm đất, ôm gọn vào ngực.
“Hú…” Hắn thở phào một hơi dài, nhìn cô gái trong vòng tay, đôi mày đang cau lại. Hắn khẽ gọi: “Kiều Khê Nguyệt? Kiều Khê Nguyệt, tỉnh lại nào…”
Đang phân vân có nên gọi cấp cứu hay không, hắn bỗng nghe bụng cô réo lên vài tiếng rõ mồn một.
“Ùng ục—”
Thẩm Lâm sững ra, rồi giãn mày, hơi bất lực cười mắng: “Hóa ra thật sự là đói đến ngất. Mỗi ngày đều khiến người ta phải lo lắng như thế.”
Biết cô chỉ vì đói mà ngất, hắn cũng yên tâm. Vòng tay dài siết lại, bế bổng cô kiểu công chúa định ôm vào nhà. Chỉ có điều tư thế ấy khiến chiếc áo thun dài của cô cuộn ngược lên.
Thẩm Lâm thề có trời, ban đầu hắn chỉ vô thức liếc qua rồi định lập tức thu mắt về. Nhưng hắn không ngờ nơi áo che khuất… lại chẳng có gì che nữa.
Dưới ánh trăng, nơi mềm mại của Kiều Khê mịn màng như lụa, sạch đến không một sợi lông tơ. Hai chân khép hờ vẫn thấy rõ vành cánh hoa bị ép nhẹ hé mở; nhìn kỹ còn thấy nụ hoa hồng đang kiêu hãnh dựng lên giữa lớp cánh, đáng thương thay lại run khẽ theo nhịp thở của chủ nhân…
Thẩm Lâm giật mình ngoảnh vội đi, lồng ngực phập phồng, yết hầu trượt lên xuống, một lúc sau mới khẽ rủa một tiếng: “Chết tiệt!”
Hắn vội vã bế cô vào nhà, khép cửa lại, cúi nhìn gương mặt ngủ say an tĩnh, bất đắc dĩ thở khẽ: “Nửa đêm nửa hôm không mặc lấy chiếc qυầи ɭóŧ, chạy sang nhà một gã đàn ông máu nóng để xin ăn… Kiều Khê Nguyệt, bản lĩnh của cô cũng to thật.”
Hắn dừng một lát, đầu lưỡi chạm nhẹ vào má, bật cười khàn khàn: “Cô là đến để xin ăn… hay đến để cho tôi ‘ăn’ vậy?”