Bị Anh Hàng Xóm Chiếm Đoạt

Chương 3

Trước Sau

break

Nhưng…

Khi làn hơi lạnh phả ra, đóng băng nụ cười nơi khóe môi, trước mắt cô chỉ còn trống rỗng. Một cọng rau cũng chẳng còn.

Đồ ăn đâu rồi?

Bò bít tết, tôm càng đâu?!

Trứng gà, xương sườn đâu?!

Rau củ, trái cây đâu hết rồi?!

À…

Hình như sáng nay cô định đi mua đồ nhưng chứng nghiện lại phát tác, cô leo lên giường tự an ủi rồi quên mất. Buổi chiều thì mưa lớn…

Chậc.

Đóng cửa tủ lạnh, mặt cô méo xệch, lê thân về sô pha, chuẩn bị đặt cơm hộp.

Nhưng bão ngoài kia đã khiến tất cả quán xá đóng cửa. Ngay cả dịch vụ giao đồ ăn cũng thông báo tạm dừng vì mưa bão.

Ném điện thoại sang một bên, cô quấn thảm lại, phụng phịu lẩm bẩm: “Ngủ… ngủ rồi sẽ không thấy đói nữa.”

Nhưng mà lăn lộn hơn một giờ, giấc ngủ chẳng thấy đâu, cơn đói lại càng cào xé.

Ngày hôm nay cô vốn đã tự an ủi quá nhiều lần, cơ thể mệt lả. Đến cả bữa trưa, mới cầm đũa lên đã vội vàng tìm kɧoáı ©ảʍ, cao trào xong cơm cũng lạnh ngắt, cô bỏ luôn, giờ thì đói hoa mắt, đầu choáng váng, hận không thể lục tung thùng rác.



Nhưng khốn nỗi là cô đã đổ rác đi mất rồi!

Mà kể cả còn thì ăn cơm thừa cũng chẳng thể sống qua ba ngày bão được.

Nghĩ đến cảnh phải chịu đói khát suốt ba ngày, Kiều Khê Nguyệt ôm thùng rác rỗng, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.

Vài giây sau, cô chợt nhớ: hôm qua có người dọn đến căn hộ bên cạnh. Suốt cả ngày, cô thấy công nhân chuyển đồ ra vào tấp nập nhưng vẫn chưa kịp nhìn mặt chủ nhân.

Nhưng giờ thì sao cũng mặc! Dù là ai đi nữa thì trong nhà đối phương chắc chắn phải có thức ăn. Chẳng lẽ họ lại nỡ để một hàng xóm đáng thương như cô chịu chết đói sao?

Trong mắt cô lóe lên hy vọng. Đứng bật dậy, nhưng vì quá chóng mặt nên suýt ngã, phải vịn vào tường mới lấy lại được thăng bằng rồi mới lặng lẽ bước ra cửa.

Chậm rãi tiến đến cánh cửa cách vách, cô hít sâu một hơi rồi đưa tay nhấn chuông.

Không có tiếng đáp lại.

Cô nhấn thêm lần nữa.

Vẫn im lặng.

Dạ dày đau quặn, khát khô cổ, nỗi sợ hãi dần dâng lên. Một ngày rồi cô chưa uống giọt nước nào. Trong đầu bắt đầu hiện lên viễn cảnh đen tối: biết đâu căn hộ này hôm qua chỉ chuyển đồ đến, mà người còn chưa ở?

Nước mắt cô trực trào, thân hình mềm oặt dựa vào khung cửa, trượt xuống ngồi bệt dưới sàn. Cô đang định cầm điện thoại gọi quản lý bất động sản cầu cứu thì đúng lúc ấy…

Cửa bỗng mở ra.

Kiều Khê Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy trong khung cửa là một bóng người cao ráo, dáng dấp cân đối. Hắn mặc áo thun trắng giản dị, quần đen, đôi chân dài đến mức khiến cô phải thầm ghen tỵ, lén nhìn thêm mấy lần.

Chiếc áo thun rộng thùng thình, từ góc độ của cô còn có thể thấy qua vạt áo hé mở là những múi cơ bụng xếp hàng rõ rệt…

Ngước lên nữa là một gương mặt tuấn dật khó tin: đường nét rạng rỡ, sống mũi cao, môi mỏng, đôi mắt phượng một mí sắc sảo. Dưới mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ như giọt lệ câu người, đẹp đến mức cô ngỡ đang đứng trước một thần tượng nào đó.

Ánh mắt hắn khẽ rũ. Thấy cô ngồi bệt dưới đất, hắn hơi nhướng mày: “Cô là…?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc