Hắn bồng ôm khối ôn hương nhuyễn ngọc vào phòng khách, đặt cô xuống giường, thân mình bất giác đổ xuống theo, ánh mắt nóng rực dừng ở làn môi đỏ mọng của cô.
Cuối cùng, hắn vẫn thở dài, vùi mặt vào hõm cổ cô rồi cười khẽ, tiếng cười pha lẫn mùi bất lực: “Chờ cho cô ăn no đã.”
Đắp chăn cho cô xong, Thẩm Lâm rời phòng khách rồi quay vào phòng sách.
Giữa phòng là một bộ ghế đỏ cạnh buồng ghế trò chơi kiểu khoang vũ trụ. Màn hình máy tính chính đang treo buổi phát sóng trực tiếp, số người xem lúc này đã vượt 8 trăm vạn.
Hắn không ngồi xuống, chỉ hơi nghiêng người tựa vào ghế, đưa gương mặt sát vào màn hình để đảm bảo fan đều thấy rõ rồi mỉm cười: “Xin lỗi cả nhà nhé, vừa rồi trong nhà có một chú mèo hoang đói quá chạy đến. Tôi phải đi chuẩn bị chút đồ ăn. Đêm nay live đến đây thôi, mai tôi bù cho mọi người.”
[A a a a, giá trị nhan sắc của anh Lâm thật sự quá đỉnh, mỗi khung hình đều là trí mạng!]
[Ngày bão thế này đúng là khổ cho mấy chú mèo lang thang. Khu tôi cũng có nhiều mèo trốn dưới mái hiên, tội nghiệp lắm. Anh Lâm tốt bụng quá, mèo con nhất định sẽ cảm ơn anh!]
[Chuẩn đó, chắc nó đói lắm. Anh Lâm, anh cứ đi cho mèo ăn đi. Hôm nay chim bồ câu (nghỉ) cũng được, mai stream gấp đôi là ổn! Bọn em rất hiểu chuyện!]
Thẩm Lâm nhìn dòng bình luận, bật cười khẽ: “Đúng là đói lả thật… Bù gấp đôi à? E là không được đâu. Mèo đã tự tìm đến cửa thì đương nhiên phải ‘vuốt mèo’ trước đã. Chào cả nhà nha.”
Nói xong, hắn tắt ngay phòng live, không cho fan cơ hội năn nỉ thêm.
Bị đá khỏi phòng stream, fan liền ùa sang Weibo để lại bình luận, kêu gọi hắn ngày mai phải bù gấp đôi. Giữa lúc ồn ào thì có người chợt tỉnh: [Khoan đã… Hình như trước đó chúng ta nghe tiếng chuông cửa, rồi anh Lâm mới đi mở cửa đúng không? Mèo hoang biết… bấm chuông à?]
Nhưng bình luận ấy rất nhanh đã bị làn sóng “đòi bù giờ” cuốn trôi, chìm nghỉm xuống tận đáy.
…
Mùi đồ ăn đậm đà len lỏi qua khe cửa, đánh thức con mèo nhỏ đang ngủ mê vì đói.
Kiều Khê Nguyệt bừng mở mắt. Thấy căn phòng lạ lẫm, cô thoáng giật mình, lập tức vội vàng ngồi dậy kiểm tra quần áo trên người.
Áo trên còn nguyên… nhưng không có áo ngực khiến cô đỏ mặt xấu hổ.
Còn bên dưới… chết tiệt! qυầи ɭóŧ đâu mất rồi?!
Một ngọn lửa giận bùng lên trong ngực. Cô hất chăn, lao ra ngoài phòng, đảo mắt nhìn quanh. Thấy người đàn ông ban nãy trong bếp, cô giận dữ chỉ thẳng vào hắn: “Đồ biến thái! Có tin tôi sẽ…”
Người đàn ông bưng một đĩa thịt xào nấm còn bốc khói từ bếp đi ra, chỉ lười nhác liếc cô một cái, rồi lại thản nhiên đặt mâm lên bàn. Giọng hắn trêu chọc:
“Ngủ một giấc dậy lại có sức thế này? Xem ra chẳng cần ăn nữa rồi nhỉ.”
Ánh mắt Kiều Khê Nguyệt ngay từ lúc hắn bưng đồ ăn ra đã dính chặt vào mùi hương lan tỏa. Rồi lại nhìn thấy trên bàn còn bày thêm mấy món khác, nước miếng cô lập tức ứa ra. “Ực” một tiếng, cô nuốt khan, vội vàng xua tay: “Ăn, ăn chứ! Tôi muốn ăn!”
Còn chuyện cái qυầи ɭóŧ… cô nghĩ đi nghĩ lại: mình ngất là do đói và mệt, chứ không phải bị hắn đánh ngất. Hơn nữa, một cô gái như hoa như ngọc ngất xỉu ngay trước mặt, đàn ông bình thường ai chẳng có ý nghĩ gì đó. Cùng lắm là hắn đã lột qυầи ɭóŧ, nhìn lén một chút nơi bí mật thôi. Nhìn thì nhìn, cũng chẳng thiếu mất miếng thịt nào…