Cậu nằm ngửa mặt, mắt dán chặt lên trần nhà, đầu óc ngập tràn những suy tưởng miên man.
Đông Húc, con người cô giống như một ly nước lọc mà cậu vẫn thường uống. Nhàn nhạt, không nổi bật, nhưng lại là một sự tồn tại không thể thiếu và đem lại cảm giác yên bình.
Điểm sáng nhất trên gương mặt cô chính là lúm đồng tiền. Mỗi khi cười, nó như nét bút cuối cùng hoàn thiện bức tranh, khiến vạn vật xung quanh cũng phải mềm lại. Đầu cô hơi nhỏ, trông có vẻ như bị "suy dinh dưỡng", tóc cũng vàng hơn những đứa trẻ khác.
Không biết từ bao giờ, ngực cô cũng bắt đầu phát triển?
Dù vẫn còn rất nhỏ. Cậu giơ hai tay lên, ước chừng trong không khí, có lẽ chỉ bằng nửa bàn tay cậu. Nhỏ thật, chưa đủ một nắm tay.
Ấy thế mà không hiểu sao nó lại trông rất khêu gợi.
Trắng nõn mịn màng, nhũ hoa phớt hồng mang một vẻ thuần khiết, nhưng lại khiến người ta khao khát hơn cả những thứ trong ổ cứng của cậu.
Rõ ràng hình mẫu phụ nữ hoàn hảo trong tưởng tượng của cậu phải là ngực nở mông cong cơ mà.
Dáng người Đông Húc như gà con, vừa phẳng vừa chẳng có thịt, được mỗi cái eo thon là trông còn tàm tạm. Nhưng cậu lại thích kiểu người sờ vào phải có da có thịt – như khi bóp vào mông, các đầu ngón tay phải lún sâu vào trong, cái cảm giác đầy đặn ngập tràn nhục cảm đó.
Phiền thật.
Sao cô lại không mặc quần áo chứ.
Phiền quá.
Lục Bạc lăn qua lộn lại trên giường.
Phiền chết đi được.
Ký ức đôi khi giống như một đoàn tàu trật bánh, luôn bất ngờ ập đến. Vừa xoay người, cậu đột nhiên nhớ lại chuyện hoang đường hồi ŧıểυ học—
Dưới ánh nắng mỏng manh, bên bờ môi cậu, cái vật nhỏ hồng hào mềm mại ấy như một chiếc bánh bao bé xíu, thật đáng yêu, một vẻ đẹp mỏng manh khiến người ta vừa muốn giày vò, muốn nó phải sưng đỏ hơn một chút, lại vừa sợ mình quá tàn nhẫn nên phải dỗ dành, phải nhẹ nhàng, không nỡ dùng sức.
Khi đó còn nhỏ chưa thể cương lên được.
Nếu bây giờ... đưa vào...
Tin nhắn từ Trình Cẩm: “Thật à?”
Trình Cẩm: “Cô nhóc tóc vàng hoe.”
Lục Bạc cười thầm, Cậu thì lớn chắc?
Nhưng cũng phải công nhận, từ khi lên cấp hai, cậu cảm thấy tâm tư Trình Cẩm sâu hơn rất nhiều, ngày càng giống một người lớn thực thụ, vẻ mặt luôn ẩn chứa nhiều ý tứ khó mà đoán được.
Trình Cẩm: “Cũng như nhìn một đứa con nít tắm thôi, chẳng có cảm giác gì.”
Trình Cẩm: “Chúng ta là bạn bè.”
Dưới trần nhà, Lục Bạc gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn. Phải rồi, cậu không nên có những ý nghĩ này với bạn mình.
Sáng hôm sau khi trời còn chưa tỏ, Lục Bạc và Trình Cẩm đã chạm mặt nhau ngoài ban công. Lúc đó cậu đang cầm chiếc qυầи ɭóŧ vừa giặt xong, chuẩn bị đem phơi.
Hai người nhìn nhau, im lặng một lúc lâu.
Trình Cẩm lên tiếng trước: “Nửa đêm nửa hôm còn giặt qυầи ɭóŧ?”
Lục Bạc đáp gọn: “Bị bẩn.”
“Bẩn cái gì?”
“Liên quan quái gì đến cậu.”
Dưới ánh sáng mờ ảo, Trình Cẩm nhìn khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của cậu bạn, lại thấy nó phảng phất vẻ của kẻ vừa được thỏa mãn du͙© vọиɠ.
Chẳng thèm để ý, Lục Bạc mặt dày treo chiếc quần lên, hạ sào phơi đồ xuống rồi quay người định bỏ đi.
Nhưng đi được một bước, cậu chợt khựng lại.
Cậu hỏi Trình Cẩm:
“Chưa thấy cậu ra ban công sớm thế này bao giờ. Vậy cậu ra đây làm gì?”
…
Đông Húc vẫn cứ mơ mơ màng màng.
Bị nhìn thấy thì cũng xấu hổ thật, nhưng vì phản ứng chậm nên cô không cảm nhận rõ sự khác biệt giữa nam và nữ.
Bố mẹ cô lại là những người cực kỳ nội tâm và ngại ngùng nên chưa bao giờ dạy cô rằng bị người khác thấy cơ thể là một chuyện đáng xấu hổ.
Mãi cho đến khi vào thư viện, cô vô tình lật được một cuốn sách về giáo dục giới tính. Giống như Adam vừa nếm trái cấm, cảm giác xấu hổ vốn có của con người trong cô mới thực sự bừng tỉnh.
Thế là Đông Húc bắt đầu lảng tránh hai người họ suốt một tuần.
Tan học, cô viện cớ giáo viên phụ đạo thêm giờ, bảo họ về trước. Ngày thường nếu chạm mặt Trình Cẩm, cô chỉ chào một tiếng rồi vội vàng bỏ chạy với lý do “mắc tè”. Sau giờ học cũng không tìm Lục Bạc nói chuyện nữa, có thể tránh mặt được lúc nào hay lúc đó.
Cả hai người họ đều nhận ra điều này.
Một buổi tối sau giờ tự học, hai người kéo cô đến một góc tối om trên sân thể dục, ép cô vào sát tường.