Lục Bạc lẩm bẩm, một bên lấy chim nhỏ nửa mềm nửa cứng của mình đặt lên nơi nềm mại của cô, cọ cọ.
Trình Cẩm vội kéo cậu ra: "Cậu đang làm gì vậy?!"
"Tôi chỉ tò mò thôi." Lục Bạc ngây thơ đáp, rồi lại nói: "Trình Cẩm, cậu không muốn thử xem sao? Có cho vào được không?"
Trình Cẩm nhìn cậu, im lặng.
Cả hai đều lấy chim nhỏ của mình chọc vào cô, nhưng đều không vào được. Cô quá nhỏ, còn họ lại quá mềm, hơn nữa hai người lại bắt đầu cãi nhau.
"Tôi vào trước."
"Cậu?"
Hai cái cùng vào, lại càng không được.
Cuối cùng họ đều bỏ cuộc. Sau khi mặc lại quần, Lục Bạc vuốt cằm suy nghĩ.
"Có lẽ phải lớn lên mới cho vào được như trong ti vi."
Trình Cẩm không nói gì, đi tắt ti vi.
Lúc này, hình ảnh hai nam một nữ bất ngờ hiện ra trước mắt Lục Bạc khiến cậu phấn khích như vừa giải được một bài toán khó.
"Khoan đã, Trình Cẩm cậu xem, sau này chúng ta có thể làm như vậy này."
Trình Cẩm vội vàng tắt hẳn ti vi.
Đông Húc vẫn đang cúi đầu mặc quần nên không nhìn thấy, cũng không nghe rõ họ đang nói gì.
…
Trẻ con nói năng không kiêng kỵ, chỉ có sự tò mò là trên hết.
Khi đó chưa được giáo dục giới tính, cứ mơ màng hồ đồ mà trải qua một cuộc "cấm kỵ" của người lớn.
Ba người họ tạm biệt nhau. Lúc ra về, dù vẫn ngây thơ mờ mịt, nhưng trong tiềm thức vẫn ẩn giấu một sự ngượng ngùng và xấu hổ để rồi nó trở thành một hạt mầm.
Lật lại những trang nhật ký cũ, đọc qua thì thấy thật khô khan, nhưng chính sự hoài niệm mới khiến chúng trở nên thú vị hơn nhiều.
Thực tế, cũng nhờ vào mối quan hệ của hai người họ mà Đông Húc mới vào được trường cấp hai tư thục tốt nhất thành phố. Nói nôm na thì đó là một ngôi trường quý tộc.
Môi trường học tập và cảnh quan đạt chuẩn năm sao, nguồn tài nguyên giáo dục hàng đầu, nơi tấc đất tấc vàng, hoàn toàn vượt ngoài tầm với của những gia đình bình thường.
Gia đình Đông Húc vốn cũng là một trong số đó.
Thành tích của cô chỉ tàm tạm, gia đình lại không lo nổi học phí, càng không có suất để vào trường.
Nhưng khi đó hai người họ đã ngấm ngầm bàn bạc với nhau: một người dùng quyền thế, một người lo tiền bạc. Trình Cẩm thuyết phục cậu Ba của mình dùng quan hệ để ngầm sắp xếp cho cô một suất, còn Lục Bạc thì dùng tiền mừng tuổi của cậu để đóng trọn ba năm học phí cho cô – mãi đến khi tốt nghiệp cấp ba cô mới biết chuyện này.
Cô nợ họ một ân tình mà có lẽ cả đời này cũng không trả hết.
Hồi cấp hai, cô và Lục Bạc học chung một lớp, còn Trình Cẩm thì ở lớp chọn, là một học sinh xuất sắc.
Tuổi dậy thì, ngoài những thay đổi về cơ thể, tình cảm nam nữ cũng dần nảy mầm. Hai chàng thiếu niên với ngoại hình nổi bật bắt đầu nhận được sự chú ý đặc biệt trong trường, luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn. Khoác trên mình bộ đồng phục xanh trắng, dù chỉ đi lại bình thường cũng vô cùng thu hút.
Những gợn sóng thay đổi bắt đầu nổi lên từ năm đầu cấp hai, nhưng Đông Húc vẫn chưa nhận ra.
Cô từng nghĩ ba người họ cũng chỉ là những người bình thường, và mối quan hệ này có thể mãi mãi bình đẳng và đơn thuần như thuở ban đầu.
Ở trường, họ là những chàng trai xa vời, là niềm ao ước, là người tình trong mộng của các cô gái.
Nhưng khi về nhà, họ lại là những người bạn thanh mai trúc mã thân thiết của cô, cùng ngồi chung bàn làm bài tập, cốc đầu trêu chọc, vui vẻ đùa giỡn.
Về phương diện tình cảm nam nữ, Đông Húc chậm hiểu hơn hai người họ rất nhiều.
Giống như chuyện năm lớp bảy, cô vừa tắm xong đã bị họ bắt gặp trong tình trạng không một mảnh vải che thân.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó thật khó mà kể lại.
Mùa hè oi bức khiến mồ hôi nhễ nhại, cô vội vàng đi tắm mà quên không mang theo quần áo hay khăn tắm. Nghĩ rằng bố mẹ đều đã ra ngoài, cô cứ thế trần truồng chạy về phòng ngủ.
Kết quả vừa đẩy cửa vào...
Hai chàng thiếu niên đang ngồi trên giường cô, một người vắt chéo chân chơi game, người kia thì ngắm nghía chiếc gối của cô.
Và ngay lúc đó, cả bốn con mắt đều đổ dồn về phía cô, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng.
Vành tai họ dần đỏ ửng, đỏ như máu.
“Đông Húc vậy mà cũng ra dáng con gái phết nhỉ?”
Gửi xong tin nhắn cho Trình Cẩm, Lục Bạc quăng điện thoại sang một bên rồi nằm vật ra giường, dang tay dang chân thành hình chữ Đại (大).