Ấn tượng sâu sắc nhất của Đông Húc là hoàng hôn trên con đường tan học hồi ŧıểυ học.
Lúc ấy quan hệ của họ thật sự rất tốt, không phân biệt bạn tôi.
Đi trên đường, ánh hoàng hôn dịu dàng nơi chân trời, những đám mây mỏng mang màu vàng ấm áp. Ánh sáng như tranh sơn dầu lấp lánh xung quanh. Con đường vắng vẻ trải dài về phía xa, càng xa, hàng cây ven đường lại càng nhỏ lại.
Nhìn từ phía sau, ba người họ dưới ánh hoàng hôn chỉ còn là những hình bóng đen. Sự ấm áp ấy lặng lẽ lan tỏa trong không khí. Một người đọc sách, một người cầm con rô-bốt. Đông Húc ở giữa ngậm kẹo, thỉnh thoảng lại nhảy chân sáo. Tay cô được họ nắm lấy, mỗi bên một người, ngây thơ cùng nhau về nhà.
…
Hồi lớp năm có một chuyện, nói ra thì rất hoang đường.
Hôm đó, cô và Trình Cẩm đến nhà Lục Bạc chơi, người lớn đều đi vắng. Sau khi mời họ ăn dưa hấu, Lục Bạc lén lút lôi ra một chiếc đĩa từ một cái rương cũ. Bìa đĩa có hình một cô gái ăn mặc hơi hở hang. Lục Bạc nói ông ngoại cậu cấm tiệt không cho cậu xem, vậy thì chắc chắn là một bộ phim hoạt hình rất hay.
Trình Cẩm: "Bìa đĩa rõ ràng là người thật."
Lục Bạc: "Cậu ngốc à, đây là cách họ lừa con nít đấy."
Đông Húc vừa nghe như phát hiện ra chân lý, hứng thú bừng bừng giục Lục Bạc mau bật lên.
Buổi trưa hôm đó, ba đứa trẻ chống cằm ngồi trên ghế đẩu nhỏ nhìn chằm chằm vào ti vi, gương mặt non nớt phủ một lớp sương mờ mịt.
Trong đĩa không có hoạt hình, nếu nói có "động", thì chỉ có thể nói là động tác diễn ra khá nhiều.
Trong phim là hai nam bệnh nhân và một nữ y tá, ban đầu còn khám bệnh đàng hoàng, không hiểu sao đột nhiên lại cởi quần áo lăn lộn trên giường bệnh. Cả ba đứa thực sự không hiểu nổi. Càng không hiểu tại sao người lớn lại liếʍ chỗ đi ŧıểυ của nhau.
Tại sao đàn ông lại đè lên người phụ nữ? Tại sao phụ nữ lại khóc? Tại sao đàn ông lại đánh vào mông cô ấy? Cô ấy làm sai điều gì sao?
Lục Bạc: "Cậu có biết họ đang làm gì không?"
Trình Cẩm: "Nói ra cậu cũng không hiểu đâu."
Lục Bạc: "Cậu đọc nhiều sách, nói thử xem."
Mặt Trình Cẩm hơi ửng hồng: "Tôi không hiểu."
Lục Bạc: "Đông Húc, cậu có biết không?"
Đông Húc không trả lời ngay mà ngây người ra nhìn. Cô phát hiện ngực mình không to như vậy nên sợ hãi mình không phát triển tốt, liền hỏi hai người họ, có phải khi còn nhỏ và khi lớn lên trông sẽ khác nhau không. Lục Bạc sờ vào đũng quần mình, thấy nhỏ hơn trên ti vi, nói có lẽ vậy.
Nói xong, cậu đột nhiên tò mò không biết con gái lúc nhỏ có "chim" không, có phải có "chim" rồi lớn lên sẽ không có nữa không? Lục Bạc nói với Đông Húc: "Để tôi xem của cậu."
Đông Húc đã quen nghe lời hai người họ nên gật đầu, rồi ngoan ngoãn nằm trên sofa mặc cho cậu cởi quần mình ra.
Lục Bạc thấy nơi đó của cô hơi giống trên ti vi, nhưng đẹp hơn, hồng hào và nhỏ nhắn hơn, còn chưa có lông.
"Sao cậu lại không có?" cậu thắc mắc. Cậu cởi quần mình, rồi cởi cả quần của Trình Cẩm. Nắm lấy, rồi nói: "Bọn tôi đều có."
"A?" Đông Húc cũng không hiểu đây là thứ bắt buộc phải có sao? Trông nơi đó của họ giống như một cái vòi voi nhỏ, xấu hơn của cô.
Lục Bạc: "Đừng nhúc nhích, để tôi xem kỹ." Cậu tách hai chân cô ra dí sát mặt vào xem, lại dùng ngón tay vạch hai cánh môi ra, lờ mờ có thể nhìn thấy một cái lỗ nho nhỏ, đen đen.
Lúc này, trên ti vi vừa hay có cảnh cận cảnh nam nữ ra vào, làm sao để mở rộng, nuốt chửng, co giật. Lục Bạc xem rất chăm chú, rồi lại nhìn vào chim nhỏ của Đông Húc.
Lục Bạc: "Tôi hiểu rồi, vì con gái không có 'chim', nên phải cho 'chim' vào."
Trình Cẩm vốn không định nói gì: "Cậu lấy logic ở đâu ra vậy?"
Đông Húc: "Tôi thấy Lục Bạc nói đúng đấy."
Lục Bạc: "Nhưng mà nhỏ thế này, có cho vào được không?"