Đông Húc ấn vào cái eo đau nhức đứng ở ngã tư chờ xe. Trong lúc chờ đợi, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Hình như cô vẫn chưa trả tiền cho họ…
Tiền có thể còn quan trọng hơn cả tình cảm, huống hồ họ đã bốn năm không gặp, tình bạn cũng đã phai nhạt đi gần hết. Chẳng trách họ lại tức giận đến vậy. Ngay cả một người luôn dịu dàng như Trình Cẩm cũng trở nên lạnh lùng, đêm qua lúc nắm lấy ngực cô còn dùng sức rất mạnh như đang trút giận.
Số tiền đó Đông Húc vay hồi lớp 11, mỗi người hai vạn. Khi đó nhà cô gặp chuyện, học phí lại phải đóng gấp. Sau này vì muốn trốn tránh họ, chuyện trả tiền cứ lần lữa mãi rồi quên bẵng đi.
Thực ra cô không muốn trốn tránh họ, nếu không phải vì chuyện kia…
Bây giờ họ chắc hẳn coi cô như một kẻ ăn quỵt. Vốn dĩ đã ngượng ngùng, giờ lại càng thêm khó xử.
Đông Húc thật ra không bận tâm nếu coi chuyện đêm qua như một cuộc tình một đêm. Dù sao thì cả hai người họ đều xuất chúng, không thiếu người theo đuổi. Cô nghĩ, phụ nữ nếu nghiêm túc thì sẽ thua cuộc.
Mặt trời dâng lên, những tia nắng mỏng manh như sắp vỡ tan thấm vào những tòa nhà trong thành phố xua đi cái lạnh lẽo trong lòng cô.
Tên thật của Đông Húc là Đông Khê, sinh ra đã có tính cách trầm lặng. Sau này có một ông thầy đặt lại tên cho cô, ý là chín mặt trời xua đi cái lạnh mùa đông. Chuyện tâm linh thật khó nói, nhưng sau khi đổi tên lúc một tuổi, cô đúng là đã hướng ngoại hơn một chút.
Thực ra, còn có một phần nguyên nhân là do họ.
Từ khi biết chuyện, Trình Cẩm và Lục Bạc đã là hai ngọn núi lớn không thể dời đi trong cuộc đời cô.
Ba người họ gần như lớn lên cùng nhau trong một khu chung cư cũ ở ngoại ô thành phố. Trình Cẩm ở với bà nội, Lục Bạc ở với bà ngoại, bố mẹ họ thường xuyên đi nước ngoài nên không thể chăm sóc được.
Hoàn cảnh tạo nên con người.
Bà nội quản nghiêm, Trình Cẩm trở nên khắc kỷ, lễ phép. Lục Bạc nói cậu là đồ giả tạo.
Bà ngoại quản lỏng, Lục Bạc trở nên ngông cuồng phóng túng. Trình Cẩm nói cậu là đồ côn đồ.
Vì nhà gần nhau nên từ mẫu giáo họ đã cùng nhau đi học, quan hệ càng thêm thân thiết.
Câu chuyện của ba người luôn có một người bị lẻ loi, rồi lại trở thành người hòa giải.
Hồi mẫu giáo có một buổi biểu diễn, cô bốc thăm được vai Lọ Lem, Trình Cẩm diễn vai hoàng tử. Lục Bạc liền không vui, khóc lóc đòi diễn vai hoàng tử. Trình Cẩm đời nào chịu nhường.
Sau đó, Lục Bạc ỷ vào vẻ ngoài ưa nhìn, đồ chơi nhiều, lại khéo miệng, biết làm nũng nên đã thuyết phục được cô giáo, khiến cô bé đóng vai mụ phù thủy cam tâm tình nguyện nhường vai cho mình.
Đến lúc biểu diễn, cậu ta đã đút quả táo độc cho hoàng tử ăn.
Lúc chơi trò gia đình cũng vậy, không ai chịu nhượng bộ. Đông Húc làm vợ, vậy thì cô sẽ có hai người chồng. Một người ở nhà chăm "con" (thực ra là con chó của bà ngoại Lục Bạc), một người ra ngoài "mua đồ ăn" (hái rau dại ven đường).
Khi còn nhỏ, cô thường xuyên là người đứng ra khuyên can khi hai người họ cãi nhau. Khuyên qua khuyên lại, cuối cùng mọi thứ đều bị họ chia đôi.
Đến nỗi khi cô tặng quà, cả hai đều phải nhận được thứ giống hệt nhau. Thời gian chơi cùng mỗi người cũng phải bằng nhau.
Đôi khi, họ giống như những người anh trai, cưng chiều cô hết mực. Đồ ăn vặt luôn đưa cho cô đầu tiên, truyện tranh cũng cho cô xem trước. Lục Bạc dọn giường cho cô, Trình Cẩm thì dạy cô học. Nếu có ai bắt nạt cô, họ sẽ lập tức bảo vệ, một người xông vào đánh, một người gọi điện báo cảnh sát.
Nhưng đôi khi, họ lại giống như những người anh trai chuyên bắt nạt cô. Ví dụ như luôn làm rối mái tóc cô vừa tết xong, hay cắn vào má cô, như thể đang khắc một dấu ấn. Lục Bạc luôn cắn sâu hơn Trình Cẩm, đau đến mức cô phải đấm lại cậu.