Cả hai cùng thề rằng họ không hề có hứng thú với cô. Một người cược sẽ không bao giờ sưu tầm tranh chữ nữa, người kia thì cược sẽ đập nát siêu xe của mình, đều là những lời thề độc địa nhất.
Cô cũng thề rằng mình sẽ không bao giờ thích họ — còn cược cái gì thì tạm thời chưa nghĩ ra, để sau bổ sung.
Trong bóng đêm dày đặc, họ nhìn nhau nhưng không thấy rõ biểu cảm của đối phương, song tất cả đều thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Đã là bạn bè thì sẽ mãi mãi là bạn bè. Đừng làm gì khác, đừng để mọi chuyện trở nên phiền phức.
Giữa ba người không có sự phân biệt nam nữ, những cử chỉ thân mật bình thường không phải là dấu hiệu mập mờ, sự đối tốt cũng không phải là biểu đạt tình yêu — mọi người phải làm rõ điều này trong đêm nay.
Ba người họ tiếp tục mối quan hệ bạn bè, mọi thứ lại trở về như cũ.
…
Năm lớp 9, Lục Bạc bắt đầu hẹn hò.
Đối phương là hoa khôi lớp bên – một cô bạn thuộc tuýp trong sáng, xinh xắn. Nhưng rồi họ chia tay rất nhanh.
Sau này, có lần Trình Cẩm nhắc lại chuyện này với cô. Lục Bạc bảo rằng cậu ấy chỉ thấy việc có bạn gái khá mới mẻ, mà cô bạn kia trông cũng xinh. “Còn chưa kịp nắm tay nữa, tôi cũng ngại mà. Sau đó thấy không hợp nên chia tay thôi.”
Một tuần sau, Lục Bạc lại có bạn gái mới, là một em khóa dưới, còn xinh hơn cô bạn trước.
Cậu với vẻ ngoài điển trai và trái tim phóng khoáng, có người muốn chinh phục, cũng có kẻ chê bai. Đối với những lời chê bai, Lục Bạc chẳng hề bận tâm, cậu nói cứ sống theo ý mình là được. “Họ là ai mà mình phải quan tâm chứ?”
Lúc này Đông Húc mới hiểu ra: Người có thể sống tùy hứng, là bởi vì họ có đủ tự tin để làm điều đó.
Gia đình Lục Bạc là nhà giàu nhất thành phố – mãi đến Tết năm đó cô mới biết. Một Đông Húc sinh ra trong gia đình khá giả cũng khó mà tưởng tượng được tiền lì xì cậu nhận qua chuyển khoản đã lên đến cả trăm triệu. Cậu không chuyển đến biệt thự ở trung tâm thành phố, nói rằng thích nhà bà ngoại hơn.
Mãi cho đến khi cả trường biết toàn bộ điều hòa trong các lớp học đều do nhà Lục Bạc tài trợ, biết được gia đình cậu giàu có đến mức nào thì thái độ của mọi người cũng thay đổi. Có người cảm thấy tự ti trước người giàu, có người lại vô thức tỏ ra ngưỡng mộ. Việc cậu thay đổi nhiều bạn gái dường như cũng trở thành một điều hiển nhiên.
Việc Lục Bạc hẹn hò như kéo Đông Húc vào một thế giới xa lạ. Dường như cậu ở phía bên này của một tấm kính mờ, còn cô thì ở phía bên kia. Cậu đang ngày một xa cô hơn.
Khi nói chuyện này với Trình Cẩm, Đông Húc vẫn không tài nào hiểu nổi.
Đông Húc: “Đã không thích người ta, tại sao còn hẹn hò?”
Trình Cẩm: “Chỉ là muốn hẹn hò nên mới tìm người để hẹn hò, chứ không phải vì thích.”
Cô lắc đầu. Cô không hiểu, nên cũng chẳng thể đồng cảm.
Từ khi Lục Bạc có bạn gái, con đường đi học về sau giờ tự học buổi tối chỉ còn lại cô và Trình Cẩm. Giữa hai người, những khoảng lặng và những tiếng hằngiọng bỗng nhiều hơn. Chẳng biết từ bao giờ, chủ đề chung của họ ngày một ít đi.
“Nghe nói Lục Bạc đánh nhau, người kia bị đánh phải vào viện, còn phải khâu mấy mũi,” Trình Cẩm đột nhiên nói.
Đông Húc kinh ngạc. Trong ấn tượng của cô, Lục Bạc không hề có vẻ gì là một người “tàn nhẫn”.
Cô nhớ lại một khoảng thời gian trước đây khi cậu còn chưa có bạn gái.
Họ hàng ở xa đến chơi, nhà không đủ chỗ ở, mà cô em họ lại khá kén chọn nên cô đành đi cùng em tìm một khách sạn năm sao. Sắp xếp cho em họ xong xuôi, cô tạm biệt rồi tự mình đặt một phòng rẻ nhất. Thật trùng hợp, Lục Bạc cũng đang ở đây.
Cậu bảo cô lên tầng cao nhất của khách sạn, vào căn phòng VIP giá tám triệu một đêm, nói rằng có hai giường, còn có thể ngắm bình minh.