Mẹ kiếp. Tại sao lại đi thích người không nên thích chứ...
Dưới ánh sáng mờ ảo, Lục Bạc nhìn cô, ánh mắt dần sâu thẳm.
Bỗng nhiên cậu khẽ nhếch môi, nụ cười ấy như một vết rạch trên gương mặt.
Không đợi Đông Húc nói gì thêm, cậu tự mình loạng choạng đứng dậy, không nói một lời, vịn vào tường rồi chậm rãi bước đi.
Đông Húc đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng cậu ngày một xa dần.
Mãi đến khi bóng cậu khuất hẳn, cô mới tức giận đá mạnh vào tường một cái.
Lục Bạc chết tiệt
Thường ngày, mỗi khi có mâu thuẫn thì cậu đều sẽ như một chú chó mặt xệ mà vừa làm nũng vừa giở trò với cô. Giờ đây lại im lặng như người câm, lạnh nhạt với cô như vậy là sao chứ?
Thật sự định vạch rõ ranh giới à? Rõ ràng kẻ bắt nạt người khác là cậu, kẻ khiến mối quan hệ trở nên kỳ quái là cậu, kẻ khiến cô trở nên nhạy cảm cũng là cậu. Tốt lắm, ban đầu cô còn tưởng cậu đến để làm hòa.
Dần dần, Đông Húc lại nghĩ đến những vết thương trên mặt cậu. Càng đi, ánh mắt cô càng rũ xuống.
—— cậu không sao chứ.
…
“Nhớ mang ô đấy.” Mẹ của Trình Cẩm, Từ Hàm, dặn dò.
Thứ Bảy, Trình Cẩm nhìn ra ngoài trời mưa, “Vâng ạ.”
Nói rồi, cậu đặt chiếc ô đang cầm trên tay trở lại giá để ô ngoài cửa.
Cậu đến nhà Đông Húc học phụ đạo, nhìn thấy vẻ lo lắng của cô khi mở cửa và thấy cậu ướt sũng, Trình Cẩm mỉm cười.
“Tôi quên mang ô.”
“Cho tôi mượn tạm quần áo của cậu mặc nhé.”
Đông Húc thích mua đồ nam, thích mặc đồ rộng rãi. Chiếc áo len màu xanh lam này mặc trên người cậu vừa vặn, nhờ vậy cậu có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của cô.
Ngồi bên bàn học, ánh đèn bàn hơi vàng. Đã lâu rồi Đông Húc không ở gần cậu như thế này.
Trên người Trình Cẩm có một mùi hương thoang thoảng, tóc hơi ẩm. Cậu đang cầm bài thi toán cô vừa làm xong, nghiêm túc xem qua.
Rồi đột nhiên cậu dúi cây bút đỏ vào tay cô, nói: “Khoanh vào những câu cậu vẫn chưa hiểu đi.”
Một cảm giác ấm áp lướt qua đầu ngón tay cô. Cô ngẩn người, không thể diễn tả được cái cảm giác tê ngứa ấy, nhưng nó rất khác so với khi những bạn nam khác chạm vào tay mình.
Đông Húc khoanh vào một câu trắc nghiệm.
Trình Cẩm: “Chỉ có một câu này không hiểu thôi à?”
Cô lí nhí: “Trừ câu đó ra thì...”
“……”
Trình Cẩm: “Hàm số y=f(x)=..., tập xác định là R, nên f(-x ) =..., suy ra hàm số y=f(x) là hàm số lẻ, loại C, D. Khi x>0 thì y=f(x)>0, B cũng không đúng, nên chọn A.”
Đông Húc: “... A?”
Trình Cẩm gần như không cần nháp, phần lớn đều tính nhẩm. Tư duy của cậu nhanh nhạy đến mức dường như mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng, mọi chuyện đều có thể đối mặt một cách bình tĩnh. Đông Húc thì tiếp thu chậm hơn, cần nhiều thời gian để tiêu hóa kiến thức.
Vì thế, chỉ một tờ bài thi toán mà hai người đã thảo luận suốt ba bốn tiếng, mãi cho đến khi trời tối.
Màn đêm dần nhuốm một màu xanh u ám. Trình Cẩm đặt bút xuống, nói rằng cậu muốn chợp mắt một lát.
Đông Húc bảo cậu nằm nghỉ trên giường mình.
Nhìn Trình Cẩm ngủ say, cô cũng thấy hơi mệt, liền vén một góc chăn nằm xuống, cách cậu một khoảng.
Ngay cả khi ngủ, đường nét trên gương mặt cậu vẫn thật dịu dàng, tư thế cũng thật tao nhã giống hệt một vị hoàng tử trong mơ. Cô thích cái khí chất thanh cao, không vương bụi trần toát ra khi cậu nhắm mắt. Chàng học sinh giỏi toàn diện này dường như luôn kìm nén những ham muốn của tuổi thanh xuân.
Cô biết rất nhiều nữ sinh trong lớp thầm mến cậu, lén nhìn cậu, nhưng cậu chẳng hề để tâm.
Có lẽ cậu cũng chỉ xem mình như em gái mà thôi.
Sao lại nghĩ đến đây nhỉ? Một sự im lặng kỳ quặc đột nhiên bao trùm không gian. Cô vội quay người đi, nhắm mắt lại.