Trong cơn mơ màng ——
Người phía sau đột nhiên ôm cô một cái. Chỉ một cái thôi, rất nhanh, rất nhẹ, rồi buông ra ngay lập tức.
Đông Húc mở bừng mắt rồi lại từ từ khép lại.
Chắc là lúc cậu ấy trở mình vô tình chạm phải thôi, dù sao tay cũng dài mà, cô nghĩ.
Một hơi ấm ngắn ngủi thoáng qua rồi biến mất. Không biết tại sao, Đông Húc từ từ nắm chặt vạt áo trước ngực, cảm nhận một sự khác thường nào đó.
Thình, thịch, thình thịch thịch.
Tim cô đập nhanh hơn.
Cuối tuần sau, nhận lời mời của Trình Cẩm, Đông Húc đến nhà cậu học phụ đạo.
Đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ cậu. Có lẽ do cô quá nhạy cảm, nhưng cô mơ hồ cảm thấy trong sự lịch thiệp của bà có một chút coi thường.
“Nhà cháu không có những thứ này phải không? Ăn nhiều vào nhé.”
“Hàng nhập khẩu từ nước ngoài đấy, đừng khách sáo, đây là cô đặc biệt mang ra để tiếp đãi cháu.”
Cảm giác ấy... giống như một sự ban ơn cao quý.
Thực ra, việc mẹ cậu đột ngột về nhà cũng là điều cả hai không ngờ tới.
Trình Cẩm đành nói với cô để mai học bù.
Trong lúc Đông Húc ngồi trên sofa ăn trái cây, Trình Cẩm bị mẹ gọi vào phòng.
Sau khi Trình Cẩm vào, mẹ cậu đóng cửa lại.
Đông Húc nhìn khe cửa hé mở, rất muốn nhắc rằng cửa chưa đóng hẳn. Nhưng lúc đó còn nhỏ, suy nghĩ đơn giản, sau này lớn lên cô mới hiểu —— đó là bà cố ý để lại.
Đông Húc nghe thấy mẹ Trình Cẩm nói rằng cấp ba tuyệt đối không được yêu đương.
Trình Cẩm: “Vâng ạ.”
“Con là người biết việc gì nên làm lúc nào.”
“Vâng ạ.”
Đông Húc rũ mi mắt xuống, trong miệng thấy đắng ngắt.
Trái cây nhập khẩu gì chứ, không thể ăn nổi.
Cứ như vậy, chút ý niệm, chút lửa lòng le lói dành cho Trình Cẩm theo một tiếng “vâng” của cậu đã tự mình lụi tắt.
Kết quả thi cuối kỳ được công bố.
Trước cổng trường, trời đổ mưa sau một thời gian dài. Đông Húc cúi đầu, siết chặt quai cặp, đầu ngón chân lạnh buốt.
Người đối diện trông rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một sự nhẫn nhịn như đang ở giữa tâm bão.
Khi cậu nói: "Thật ra cậu có thể làm được mà," cơ thể cô như nhẹ bẫng đi.
Trình Cẩm: “Tại sao vậy?”
Đông Húc: “Tôi tô nhầm phiếu trả lời trắc nghiệm môn toán.”
Cậu im lặng một lúc, giọng vẫn nhàn nhạt: “Lúc thi, cậu đã nghĩ gì vậy?”
Cô cũng im lặng một lúc: “… Không có gì.”
“Tôi thấy lúc thi cậu cứ mân mê cái túi thơm.”
“… Vậy à?”
Mưa bụi tạt vào mặt cậu, cậu lau đi, rồi vẫn dịu dàng xoa đầu cô: “Không sao đâu, lần sau cố gắng là được.”
Cô đối diện với cậu.
“Bí mật kia, tôi còn có thể biết được không?”
Cô thấy Trình Cẩm cười một cái, nụ cười trông có chút lạnh lùng, nhưng lại như một ảo giác.
Trình Cẩm nhìn mưa trời, những hạt mưa rơi xuống như hàng vạn nắm đấm nhỏ.
“Xin lỗi Đông Húc, tôi về nhà trước đây.”
Thấy cậu không trả lời thẳng vào câu hỏi, cô ngập ngừng hỏi: “Cậu... đang giận à?”
Trình Cẩm: “Tôi chỉ giận chính mình thôi.”
Ánh mắt cậu nhìn cô có một chiều sâu mà cô không thể hiểu được. Cậu nói “giận”, nhưng biểu cảm lại điềm đạm, thong dong, mang một nét tao nhã. Là cậu thuận miệng nói vậy, hay là đang cực kỳ bình tĩnh, cô không thể nhìn thấu.
Chiếc túi thơm là của Lục Bạc tặng.
Cậu đã leo núi cả một ngày để đến chùa cầu phúc, lúc về chân mỏi nhừ, phồng rộp cả lên. Cậu nằm liệt trên sàn nhà và nói nếu cô dám vứt nó đi, cậu sẽ ném cô xuống sông.
Ngày thi cuối kỳ, cô lấy nó ra khỏi hộp bút, rồi cứ thế nhìn nó một cách thất thần. Mãi cho đến khi giáo viên yêu cầu nộp bài, cô mới hốt hoảng nhận ra mình đã quên tô phiếu trả lời.
Tô sai —— cũng là điều dễ hiểu.
Cô và Lục Bạc chưa từng giận nhau lâu đến thế.
Cậu không đến tìm cô, còn cô đã quen với việc cậu là người xuống nước trước, thế là cứ giằng co như vậy, dần dần xa cách.