Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 27

Trước Sau

break

“Bí mật.” Cậu nói.

Ở hàng ghế cuối cùng trên khán đài, Lục Bạc vốn đang nằm dùng mũ che mặt bỗng từ từ ngồi thẳng dậy.

Tan buổi học tối, Đông Húc chào tạm biệt bạn bè rồi bước ra khỏi cổng trường, hòa mình vào màn đêm.

Bầu trời chạng vạng mang một sắc xanh lạnh lẽo. Cô rẽ vào con đường tắt quen thuộc để về nhà.

Nhìn gần, dưới ánh đèn đường mờ ảo, tuyết rơi lả tả như những vụn bông. Cô đưa mắt nhìn ra xa, phía đối diện là một quán ăn với ánh đèn đỏ rực, lan tỏa một cảm giác ấm áp. Dưới mái hiên, chiếc đèn lồng đỏ có chữ Phúc đang khẽ đung đưa.

Trong con hẻm tĩnh lặng đến đáng sợ này chỉ nghe thấy tiếng bước chân của riêng cô lạo xạo trên tuyết.

Đông Húc quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, che kín mặt chỉ để lộ đôi mắt. Cô đeo tai nghe lên, trong tai vang lên giai điệu của bài hát《Nếu Như Có Nếu Như》đang được phát ngẫu nhiên.

Hơi thở len qua khe hở của chiếc khăn quàng cổ hóa thành một làn sương trắng trong giây lát.

Giữa tiếng nhạc du dương bỗng xen lẫn tiếng “tách” trong trẻo của bật lửa. Đông Húc tháo tai nghe xuống, thấy một đốm lửa nhỏ lóe lên cách đó không xa.

Lúc này cô mới nhận ra có một người đang ngồi xổm trong bóng tối sát tường.

Đông Húc vội đeo tai nghe lại, cúi đầu thấp hết mức có thể, rảo bước đi nhanh qua.

“Đông Húc.”

Người đó gọi tên cô.

Cô đã đi đến ngay trước mặt cậu, nhưng vẫn lờ đi, tiếp tục bước về phía trước.

Cậu lại gọi một tiếng nữa, giọng đã cao hơn.

Đông Húc lúc này mới từ từ dừng lại, quay người nhìn cậu.

Lục Bạc gục đầu giữa hai chân, hai tay duỗi ra phía trước, tay phải kẹp một điếu thuốc.

Đợi đến khi cô nhìn sang, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mái tóc thiếu niên rối bù, gò má hơi sưng tím bầm, khóe miệng còn vương vệt máu khô, bộ đồng phục cũng bẩn thỉu như thể vừa lăn lộn dưới đất. Cậu im lặng nhìn cô, dáng vẻ hệt như một chú chó hoang vừa thua trận trở về, chỉ có thể cuộn mình trong góc tối tự liếʍ láp vết thương, vừa đáng thương lại vừa quật cường, như thể đang chờ ai đó đến mang mình về nhà.

Hai tay Đông Húc bất giác siết chặt lại.

Họ nhìn nhau, chìm trong một khoảng lặng ngắn ngủi.

Đông Húc đá văng một cục tuyết đọng: “Không phải cậu không thèm để ý đến tôi sao?”

Lục Bạc đưa tay trái lên định nắm lấy cổ tay cô, nhưng lại sợ hành động đó sẽ chọc giận cô nên đành lặng lẽ buông xuống.

Vẫn không nói một lời, cậu chỉ dùng ánh mắt để ngắm nhìn cô thật lâu.

Cậu thích cô ở điểm nào?

Có lẽ là nốt ruồi nhỏ nơi khóe miệng, có lẽ là lòng bàn tay ngày càng nhỏ nhắn của cô, có lẽ là tính cách mộc mạc mà ngoan ngoãn, hay có lẽ là những lúc cô lẽo đẽo theo sau, níu lấy góc áo cậu vì sợ lạc đường... tất cả những khoảnh khắc đáng yêu và sự đồng hành ấy.

Phải không?

Đây có phải là thích không?

Cậu không thích cô cứ hỏi bài Triệu Hoa, không thích cô thân thiết với Vương Thành. Trước đây, cậu chỉ quy cái cảm giác ghét bỏ không tên đó là vì cho rằng bọn họ không xứng với Đông Húc nên mới khó chịu, mới gây áp lực và cảnh cáo. Sự quyến luyến và ham muốn chiếm hữu không thể nói rõ thành lời này, có phải là thích không?

Chắc là vậy rồi.

Thích —— một thứ không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, cũng không thể nghe thấy.

Một thứ không thể nắm bắt.

Cậu giống như chỉ khi nào thấy lá trên cành cây lay động, mới biết rằng đó là gió.

Sau khi nhận rõ tình cảm của mình, tim Lục Bạc lại thắt lại như một nắm đấm.

Đông Húc đâu có thích cậu. Tính tình cậu không tốt, thành tích cũng không bằng Trình Cẩm, đôi khi còn ngang ngược vô lý. Huống hồ ba người họ đã thề sẽ giữ nguyên mối quan hệ bạn bè này không thay đổi. Ai thay đổi, người đó chính là kẻ phản bội.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc