Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 26

Trước Sau

break

Ngòi nổ chính là lúc Lục Bạc thấy Đông Húc cười đùa vật tay với người khác.

Với một bạn nam.

Mọi người đều nhớ rõ giờ ra chơi của tiết thứ ba ngày hôm đó.

Họ thấy Lục Bạc dồn Đông Húc vào góc tường ở dãy cuối cùng, cả hai đều cúi đầu không nói lời nào. Nhưng hễ Đông Húc bước chân ra, cậu liền dùng thân mình chặn lại. Sau mười mấy lần như vậy, sắc mặt cả hai đều ngày càng tệ đi.

Cuối cùng, Đông Húc là người lên tiếng trước.

“Cậu có thể tránh ra được không!” Cô không nhịn được mà gào lên với cậu.

Mọi người đều ngây người nhìn, bài tập cũng quên cả viết. Chưa từng có ai dám gào vào mặt Lục Bạc, ai cũng biết tính tình và vị thế của cậu. Cả lớp đều lo lắng thay cho Đông Húc, căng thẳng nhìn bàn tay phải của Lục Bạc siết chặt lưng ghế, mu bàn tay nổi cả gân xanh, rõ ràng đã tức giận đến cực điểm.

Lục Bạc nghiến răng nghiến lợi, buông ra một câu hung hăng nhất.

“Đi thì đi!”

“Ai thèm quan tâm đến cậu thì là chó!”

Mọi người lại ngẩn ra: Chỉ thế thôi à?

Suốt tuần đó, mối quan hệ của cả hai cứ thế đóng băng dưới 0 độ.

Tiết cuối cùng của ngày thứ sáu là tiết thể dục. Mấy hôm nay tuyết rơi nhiều, khung thành bóng đá phủ một lớp tuyết mỏng, cái lạnh của tuyết khiến đầu óc người ta tỉnh táo.

Trên sân thể dục rộng lớn màu đỏ, nhìn từ trên cao xuống, có hai bóng người ngồi sóng vai trên khán đài ở hàng thứ năm từ dưới lên.

Đông Húc: “Hỏa Diệm Sơn trong《Tây Du Ký》là ở đâu bây giờ nhỉ?”

Trình Cẩm: “Lòng chảo Turpan.”

Đông Húc: “Máy tính được phát minh vào năm nào?”

Trình Cẩm: “Năm 1946.”

Đông Húc: “Thế chu kỳ sinh trưởng của lông mày là bao lâu?”

Trình Cẩm: “Hai tháng.”

Đông Húc: “Sao cậu cái gì cũng biết thế?”

Trình Cẩm: “Mấy kiến thức thông thường thôi, tình cờ đọc được trong sách nên nhớ.”

Đông Húc liếc nhìn cậu, vỗ vỗ vai: “Nếu có thang điểm cho con người, cậu chắc chắn là điểm tuyệt đối, còn tôi chắc chỉ vừa đủ điểm qua.”

Người bên cạnh này đôi khi luôn khiến cô cảm thấy mình thật mờ nhạt.

Trình Cẩm vỗ nhẹ lên đầu cô: “Đừng tự giới hạn bản thân. Đã có rất nhiều người thích phán xét, chấm điểm cậu rồi, đừng tự mình làm thế nữa.”

Cậu nói tiếp: “Như tôi thì không biết nấu ăn, nhưng cậu lại nấu rất ngon, cậu hát cũng hay nữa. Cậu có rất nhiều mặt đạt điểm tuyệt đối, còn tôi lại là điểm 0.”

Đông Húc nhìn cậu, nhớ lại lần đầu tiên mình đi tàu điện ngầm, lần đầu tiên đi tàu hỏa, đều là cậu dạy cô cách mua vé, cách quẹt thẻ, cách xem trạm, còn có lần đầu tiên gọi đồ ở McDonald’s. Cô cảm thấy mình gặp được Trình Cẩm đúng là một sự may mắn lớn. Những lúc sợ người lạ, rụt rè, xấu hổ, luôn có một người kiên nhẫn che chở, giúp cô vượt qua những bỡ ngỡ ban đầu.

Trình Cẩm: “Dạo này cãi nhau với Lục Bạc à?”

Đông Húc cúi đầu: “Ai thèm để ý đến cậu ta.”

Nghe nói dạo này cậu lại đánh nhau, còn đánh rất ác.

“Sắp thi cuối kỳ rồi, tôi giúp cậu ôn bài nhé.”

“Được đó.”

“Nếu vào được top 20 của lớp, cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.”

“Hả? Chuyện gì?”

Cậu nghiêng mặt nhìn về phía cô.

Khoảng cách có hơi gần, hơi thở của cậu phả ra làn sương trắng trong không khí lạnh. Đông Húc bất giác nhìn, nhất thời chẳng thấy gì khác, chỉ thấy đôi môi vừa hồng vừa mỏng của cậu. Một sắc hồng vừa phải, không quá đậm cũng không quá nhạt, rất đẹp, căng mọng, trông thật mềm mại, tựa như chỉ cần ngậm vào là sẽ tan ra.

Một chàng trai trong trẻo tốt đẹp như vậy, cậu ấy sẽ hôn như thế nào nhỉ? Đông Húc đột nhiên nghĩ.

Sau này, cậu ấy sẽ hôn một cô gái như thế nào?

Dịu dàng? Hay gợi cảm?

Nếu như mình cũng có thể...

Đông Húc bỗng luống cuống, vội vàng xua đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu.

Trình Cẩm hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt tựa như có sóng nước long lanh. Cậu cười một cái, rất nhẹ, rất dịu dàng, nụ cười của cậu khiến cô cảm thấy sân thể dục không còn ồn ào náo nhiệt nữa mà trở nên thật yên tĩnh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc