Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 20

Trước Sau

break

Lục Bạc đột ngột nghiêng đầu liếc cậu, ánh mắt lạnh như dao, mặt không cảm xúc: “Ngậm miệng lại, nghe không?”

Lâm Hoành Quang im bặt ngay lập tức, vì cậu biết rõ con người này lúc nổi điên lên thì khó dây vào đến mức nào.

Theo phản xạ, Lục Bạc vừa đảo mắt thì "cái bánh mì nhỏ" Đông Húc cần dỗ dành của cậuliền lọt vào tầm mắt.

Chiều tà, tại một góc vắng vẻ tĩnh lặng trong trường, dưới rặng thủy sam rậm rạp, lá khô xào xạc.

Đông Húc bị Lục Bạc lôi một mạch đến đây.

“Làm gì thế...” Cô nhìn cậu.

Trên người cậu vẫn còn vương mùi mồ hôi sau khi chơi bóng, tóc mái ướt sũng.

Cậu trong bộ dạng ướt át đó đối diện với cô, ánh mắt dường như cũng trở nên ươn ướt.

Tim cô đập thình thịch: “Cậu gọi tôi ra đây làm gì...”

Lục Bạc từ từ cúi đầu xuống như một chú cún con nhận lỗi, mái tóc hơi rối, giọng mềm đi.

“Đông Húc, tôi sai rồi.”

Cậu nói rằng vì quá đau khổ sau khi chia tay, mấy ngày liền không ngủ được nên tinh thần không ổn định, nhìn ai cũng lơ mơ. Tối qua cô lại nói đến chuyện thích hay không thích khiến cậu nhớ đến bạn gái cũ, lúc đó không kiểm soát được cảm xúc nên đã nhầm cô thành bạn gái cũ mà hôn.

Nhận nhầm người?

Cô nghĩ, à, thì ra là vậy.

Đông Húc ngốc nghếch không hề nghi ngờ Lục Bạc. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy không thoải mái.

Lục Bạc: “Tôi thật sự không thích cậu, tôi thề.”

Đông Húc sững người: “Tôi biết mà.”

Lục Bạc: “Tha thứ cho tôi đi.”

Cậu lại đưa cánh tay ra trước mặt cô, giọng trầm xuống: “Đừng không để ý tới tôi nữa, được không? Tôi sai rồi.”

Cắn một cái vào cánh tay, nợ cũ sẽ được xóa bỏ — đây là giao kèo mà họ đã đặt ra từ năm lớp một.


Mỗi lần Lục Bạc giở trò làm nũng với cô, cô lại nhìn vẻ mặt tủi thân cúi đầu của cậu, và có lẽ chính vì biểu cảm động lòng người đó mà cô chẳng bao giờ nỡ lòng từ chối.

Cánh tay của chàng trai rắn rỏi hơn cô rất nhiều.

Cô cắn một cái, trong miệng ngậm lấy da thịt cậu, có chút vị mặn.

“Tha thứ cho cậu đó.”

Đông Húc bỏ ra, cười để lộ lúm đồng tiền.

Lục Bạc cũng cười: “Chúng ta làm hòa nhé.”

Chuông vào lớp vang lên, Lục Bạc bảo cô đi trước, còn mình thì ở lại một mình nhìn dấu răng trên tay.

Cậu dựa vào tường, châm một điếu thuốc. Cậu ngẩng đầu lên, mặc cho cơ thể rã rời mà hút một hơi, nhả ra một hơi, như thể cuối cùng cũng tìm lại được nhịp thở của chính mình.

Tan học, Lục Bạc mua cho Đông Húc một chiếc bánh trứng nướng, thêm cả bơ và nho khô.

Trong ấn tượng của cậu, Đông Húc rất ít khi để bụng chuyện không vui, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ cần một bữa ăn ngon là có thể quên hết mọi bực dọc.

Mãi cho đến vài ngày sau, cậu thấy cô cứ đi đi lại lại trước cửa phòng giáo viên.

“Tìm cô giáo à?”

“Ừm… hỏi bài.”

Lục Bạc chỉ muốn nói, Đông Húc à, cậu cứ nói dối là đỏ mặt ngay.

Lục Bạc: “Vậy tôi về trước nhé.”

Về đến lớp, cậu giữ vẻ mặt lạnh tanh nhờ Trình Đào trong lớp đi qua phòng giáo viên một chuyến.

Đơn xin chuyển chỗ của Đông Húc đã bị cô giáo từ chối.

Cô giáo hỏi lý do, cô chỉ ấp úng chẳng nói nên lời.

Cô khó có thể nói ra, mà có nói cũng chẳng ai tin, vì rốt cuộc đây cũng chỉ là một cảm giác—rằng cứ ngồi cùng bàn với Lục Bạc, cô có cảm giác một ngày nào đó mối quan hệ của họ sẽ vì thế mà biến chất.

Nhưng trên đường trở về lớp, suy nghĩ của Đông Húc lại thay đổi.

Chỉ là cảm giác thôi mà—một thứ không chắc chắn, việc gì phải để tâm? Cô vẫn muốn ngồi cùng Lạc Bạc, không muốn xa cách cậu.

Lúc Đông Húc về chỗ ngồi, Lục Bạc lại nói: “Dạo này tôi không về cùng cậu nữa đâu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc