Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 21

Trước Sau

break

“Mấy ngày nay thôi à?”

“Không biết.”

“... Cậu lại đến quán bar à?”

“Không phải.”

Cả hai im lặng một lúc lâu, cậu xoay bút với vẻ mặt vô cảm cho đến khi giáo viên bước vào lớp.

“... Ừm.”

Đông Húc cúi đầu, mở sách ra, không hiểu tại sao cậu lại đột ngột lạnh nhạt và xa cách như vậy.

Trong giờ học cậu cũng ít khi bắt chuyện với cô. Cứ như vậy, hai người không nóng không lạnh trải qua nửa tháng.

Ngày tháng trôi dần về mùa đông. Bố mẹ Đông Húc về quê thăm họ hàng, tối nay không về nên dặn cô qua nhà Lục Bạc ăn cơm.

Bà của Lục Bạc vẫn nhiệt tình và hiền hậu như vậy.

“Đậu Tử, xới thêm cơm cho ŧıểυ Đông đi con.”

“Đậu Tử, gắp thịt cho ŧıểυ Đông đi.”

“Đậu Tử, đi rửa bát đi.”

Đông Húc: “Bà ơi, cháu đi cùng ạ.”

Đông Húc và cậu cùng đứng trước bồn rửa bát. Cậu cho nước rửa bát rửa lượt đầu, cô nhận lấy, tráng lại bằng nước sạch lần thứ hai. Hai người im lặng, những chiếc đĩa sứ sạch sẽ lấp lánh dưới ánh đèn vàng, một không khí ấm áp mơ hồ lan tỏa.

Cô muốn nhân cơ hội này để hòa giải.

“Lục Bạc.”

“Hửm?” Cậu dừng tay.

“Cậu… có muốn qua nhà tôi chơi game không?”

Ở nhà cô, hai người sẽ ngồi co chân trên sofa chơi game trên điện thoại. Lục Bạc ngậm kẹo mυ"ŧ cười hi hi ha ha với cô, thắng thì đập tay ăn mừng. Đôi khi cô cười đến mức ngả cả lưng vào người cậu, như thể được quay về thời thơ ấu.

Khi Trình Cẩm gọi điện tới, cậu nghe thấy Đông Húc nói: "Cứ để cửa nhé, cậu đến thì cứ đẩy cửa vào là được."

Lục Bạc: “Trình Cẩm sắp đến à?”

Đông Húc: “Đúng vậy, lâu lắm rồi ba chúng ta không chơi cùng nhau.”

Lục Bạc nhìn cô cười, một ý nghĩ mãnh liệt chợt lóe lên trong đầu.

Thời gian dần trôi, đang chơi dở với cô, Lục Bạc chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang. Âm thanh đó ngày một gần, cộc, cộc, cho đến khi dừng lại—

Lục Bạc cúi sát xuống, mặt kề mặt cô.

Và đó chính là cảnh tượng Trình Cẩm nhìn thấy khi bước vào.

Nhìn từ phía sau, hai người họ trông như đang hôn nhau.

Trình Cẩm chỉ gõ nhẹ vào cửa, ra hiệu mình đã đến.

Thật ra, Lục Bạc không hề hôn cô, và Đông Húc mải chơi game cũng không hề nhận ra. Ba người lại chơi game, cười đùa như trước, mọi thứ vẫn bình thường.

Trình Cẩm nhìn đồng hồ: “Đến giờ giới nghiêm rồi, tôi về trước đây.”

Hai người tiễn Trình Cẩm về rồi lại tiếp tục chơi game trên sofa. Đông Húc càng chơi càng hăng.

Lục Bạc chống hai tay ra sau, mắt cụp xuống: “Tối nay chúng ta ngủ chung đi.”

Đông Húc đang vui, không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.

“Được thôi.”

Cô cứ nghĩ cậu chỉ nói đùa, nhưng khi tắm xong bước ra, cô thấy Lục Bạc đang nằm trên giường mình với vẻ mặt nghiêm túc. Cô nhất thời không biết nói gì.

Cô từ từ nằm xuống, gần như sát mép giường.

Rất đột ngột, Lục Bạc lật người đè lên người cô. Cậu giơ hai tay cô lên quá đầu, chỉ dùng một tay đã có thể giữ chặt.

Sao sức cậu lại khỏe đến vậy?

Đông Húc cảm thấy cổ họng khô khốc: “Làm… làm gì vậy?”

Hai bên khóe miệng cậu nhếch lên nhưng không hề có chút ý cười, ánh mắt nhìn cô chằm chằm đầy kiêu ngạo và lạnh lẽo.

Dường như đã nhẫn nhịn rất lâu, và giờ đây cuối cùng cũng bùng nổ.

“Đông Húc, cậu rất muốn đổi chỗ ngồi, đúng không?”

Trong ngăn kéo thứ hai của chiếc tủ đầu giường, Lục Bạc lấy ra một chiếc cà vạt màu đen, bản siêu hẹp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc