Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 19

Trước Sau

break


Trong giờ Ngữ văn, cả lớp đang đọc diễn cảm.

Lục Bạc gục mặt xuống cánh tay trái, tóc mái che khuất đôi mắt. Tay phải cậu cầm bút, nguệch ngoạc viết những dòng chữ xiêu vẹo trên giấy.

Mỗi khi cô lơ đãng nhìn sang, cậu chỉ cho cô thấy cái gáy của mình.

Và chỉ khi cô quay mặt lên nhìn bảng đen, cậu mới dám quay sang nhìn trộm cô.

Bứt rứt, hỗn loạn.

Từ nhỏ, cậu đã ít khi được ở gần ba mẹ, tình cảm vì thế cũng nhạt nhòa.

Ông ngoại mất sớm, người thân nhất với cậu chỉ có bà ngoại, Trình Cẩm và cô. Cậu và Đông Húc đã làm bạn từ nhà trẻ đến tận bây giờ, gần như nương tựa vào nhau mà sống. Cô đã thấy hết những lúc cậu thảm hại, yếu đuối nhất. Mối quan hệ này còn thân thiết hơn cả người nhà.

— Một mối quan hệ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Chỉ cần một ngày nào đó Đông Húc nói với cậu: "Đi, bỏ học đi", cậu chắc chắn sẽ không nói lời thứ hai mà đi cùng cô ngay lập tức, đi đâu cũng được.

Cậu chẳng sợ chia tay bất kỳ cô bạn gái nào, nghe thì lạ thật, nhưng cậu lại cực kỳ sợ Đông Húc cắt đứt quan hệ, sợ cô không thèm để ý đến mình, sợ đến cả bạn bè cũng không làm được nữa.

Lục Bạc lại lặng lẽ đưa mắt nhìn cô. Cô đang chăm chú nghe giảng, hàng mi khẽ rung.

Chuyện tối qua...

Liệu cô có muốn tuyệt giao với cậu không? Dù sao thì cậu cũng đã đi quá giới hạn. Cậu cũng không rõ đây là sự chiếm hữu của người thân, hay là... cậu thật sự thích Đông Húc? Nhưng Đông Húc có thích cậu không? Chắc là không, cô chỉ coi cậu là bạn thôi. Vậy sau này cô sẽ cứ thế lơ cậu luôn sao? Nếu Đông Húc thật sự cảm thấy giữa họ chẳng có gì...

Lục Bạc nghĩ ngợi rồi đột nhiên xé toạc một trang giấy bài tập, dùng sức vò nó thành một cục, động tác đầy tàn nhẫn.

Cậu cúi mắt, thất thần ném nó ra ngoài cửa sổ.

Trên sân bóng rổ, nắng chiều đổ xuống, các nam sinh nữ sinh đang hò reo cổ vũ cho trận đấu kịch liệt.

Hơn chục người chạy trên sân, nhưng chỉ có một người là tâm điểm.

— Ống quần của chàng trai xắn lên đến đầu gối để lộ bắp chân săn chắc. Khi úp rổ, cánh tay thon dài mà rắn rỏi của cậu tạo nên một đường cong hoàn hảo. Xuyên qua lớp áo dài tay màu xanh nhạt lả lướt có thể lờ mờ thấy được cơ ngực của cậu.

Lưng cậu mỏng, vai thẳng, vóc dáng đẹp khiến khí chất của cậu càng thêm tinh tế.

Sau khi liên tục ném vào vài quả ba điểm, có người gọi cậu.

“Lục Bạc! Nhường tôi mấy quả đi.”

Cậu liếʍ môi, đôi môi càng thêm đỏ mọng: “Sao?”

“Cho bọn này ghi mấy điểm đi chứ.”

Khóe miệng cậu hơi nhếch lên: “Tôi có nhường ai bao giờ đâu.”

Chàng trai bật cao dưới rổ để lộ một khoảng eo thon, hai bên sườn vừa mảnh mai vừa có lực, cơ bụng hiện rõ.

Các cô gái đứng ngoài sân vội vàng che mắt, có người che mặt, có người che miệng. Đa số đều là lần đầu thấy thân hình tuyệt đẹp của một nam sinh, vừa xấu hổ, vừa hưng phấn, vừa rung động.

Giữa hiệp, cậu đứng uống nước, nụ cười lười biếng đậm chất thanh xuân, trông có vẻ ngoan ngoãn.

Nhưng khi vào trận, ánh mắt cậu lại thay đổi hoàn toàn.

— Mắt một mí hơi xếch, đuôi mắt hẹp dài, cả người toát ra vẻ sắc bén hoang dã. Khi nhìn người khác, cậu mang một vẻ cao ngạo và áp đảo khiến người ta không dám đến gần, tạo ra một áp lực lạnh sống lưng.

Sau trận đấu, cả đám ngồi nghỉ uống nước trên ghế trước căng tin, Lâm Hoành Quang, học sinh lớp 12, vỗ vai cậu.

“Hôm nay sao chơi hăng thế? Ai chọc cậu à?”

“Không có.”

“À phải rồi, chị tôi muốn xin số cậu.”

“Hả?”

“Ngày nào cũng ra xem cậu chơi bóng, mê mẩn luôn rồi.”

Lục Bạc ngửa đầu ra sau nhìn lên trời, màu xanh dịu nhẹ khiến tâm trạng cậu tốt hơn một chút. Cậu thờ ơ đáp: “Ồ, bảo chị cậu khi nào có lúm đồng tiền rồi hẵng đến đây.”

“Cho số đi mà, chị tôi xinh lắm.”

“Học giỏi, người lại hiền, hơn nữa...”

Phiền thật, ồn ào đau cả tai.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc