“... Theo kiểu nào?”
“Theo kiểu nam nữ.”
Cô không biết phải nói gì bèn cắn ống sữa chua hút một ngụm. Không nói nên lời, cô đành im lặng. Cô chỉ biết, đối với cô thì Lục Bạc là một sự tồn tại rất đặc biệt, là người mà cô vô cùng trân trọng.
Nhưng đó có phải là thích không?
Lục Bạc: “Vậy thì tốt rồi.”
Bàn tay cậu áp lên má cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Hơi thở cậu trở nên gấp gáp, phả vào mặt cô, giọng cũng trầm xuống: “Tôi cũng không thích cậu.”
Rồi Lục Bạc đột ngột dùng sức siết lấy gáy cô, dùng sức của một người con trai ép cô phải ngẩng mặt lên.
Đây là lần đầu tiên Đông Húc cảm nhận được sự mạnh bạo đầy tính chiếm hữu từ cậu. Cậu nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt của một con thú săn mồi khiến cô có chút sợ hãi.
Đông Húc: “Lục Bạc...”
Lục Bạc: “Hửm?”
Đông Húc: “Chúng ta là bạn bè...”
Lục Bạc: “Ừ.”
Đông Húc: “Chúng ta không thể...”
Cậu cúi xuống, ánh mắt lạnh đi trông thấy: “Sao lại không được?”
Và trong khoảnh khắc cậu cúi xuống—
Đôi môi cậu đã dán chặt lên môi cô.
Trái tim như ngừng đập, của cô, và cả của cậu nữa.
Giọng cô run rẩy: “Tại sao…?”
Cậu nghiến răng, giọng gằn lên: “Tôi mà biết được chết liền!”
Cậu cũng không thể giải thích nổi tại sao mình lại đột ngột hôn cô, rõ ràng cậu vẫn luôn coi Đông Húc là bạn thân. Lúc này cậu chỉ biết trong lòng mình chua lòm, chua đến phát điên, chua đến mức khiến cậu như biến thành một người khác.
Nụ hôn này vội vã, vụng về nhưng ấm áp, mang theo mùi hương của riêng Lục Bạc. Cô hoảng sợ, nhưng lại không hề thấy ghê tởm, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng.
Bạn bè thì không làm như vậy.
Cô không còn là Đông Húc ngây ngô của năm lớp chín, người đã từng giúp cậu “giải tỏa” nữa rồi.
“Đừng...”
Cô đẩy vào ngực cậu, muốn dừng lại.
Lục Bạc dùng một tay giữ chặt hai cổ tay cô, không cho cô chống cự. Cậu ngấu nghiến đôi môi cô một cách ngang ngược cho đến khi cô không còn giãy giụa nữa mới buông tay cô ra. Mềm quá, hôn thế nào cũng không đủ. Cậu thích cái cách Đông Húc vì bị hôn đến thiếu dưỡng khí mà phải bám chặt lấy lưng áo mình, như thể vớ được cọc cứu sinh mặc cho cậu muốn nhấn chìm hay nâng niu.
Tại sao, tại sao, tại sao chứ—cậu biết chết liền!
Lẽ nào là thích?
Cậu nhắm mắt, day nghiến đôi môi vẫn còn vương vị chanh của cô như thể đang muốn nuốt trọn cả những ngây ngô, trúc trắc trong mối quan hệ của họ.
Sau đó, bờ môi ngây ngô của Đông Húc bị cậu mạnh bạo tách ra, và cả hai chân cô mềm nhũn.
Đây là… lưỡi ư?
Cô sững người vì cảm giác xa lạ, toàn thân run lên.
Mềm mại, ẩm ướt, lại có chút ngọt ngào, nó giống như một con rắn nhỏ linh hoạt đang quấn lấy cô. Kỹ thuật hôn của cậu thật tốt.
Một dòng điện ngọt ngào như mật chảy từ cổ họng xuống, lan đến từng đầu ngón tay, ngọn tóc, chạy rần rần khắp da đầu và len lỏi vào sâu trong lồng ngực.
Đông Húc cảm thấy trái tim mình như bị treo lơ lửng giữa không trung, ngừng lại, rồi đột ngột rơi thẳng xuống—một cảm giác thật khó tả.
“Ưm… Vương Thành…”
Giọng cô bị cậu nuốt vào trong, nghe không còn rõ nữa.
Nghe thấy cái tên đó, Lục Bạc càng hôn điên cuồng hơn.
Mẹ kiếp, Vương Thành! Ở bên cạnh cậu mà còn dám tơ tưởng đến thằng khác.
“Đông Húc.”
Cậu bóp nhẹ má cô: “Bây giờ cậu chỉ được nghĩ đến một mình tôi thôi, biết chưa?”
— Chó con cuối cùng cũng nhe nanh, mèo nhỏ cuối cùng cũng giương vuốt.
Xấu hổ, thật sự xấu hổ, chỉ còn lại sự xấu hổ.
Hai người tách ra bao lâu thì im lặng bấy lâu, đến một câu "ngủ ngon" cũng không có. Sáng hôm sau, cả hai đều lẳng lặng trốn tránh đối phương.