Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 17

Trước Sau

break

Đông Húc nói: "Vương Thành học giỏi hơn cậu."

"Xì," cậu nhún vai. "Cậu ta không cao bằng tôi."

"Cậu ấy thật thà hơn cậu."

"Cậu ta không cao bằng tôi."

"Tháng trước cậu ấy còn được bầu làm cán bộ ưu tú."

Cậu lè chiếc lưỡi hồng hồng ra trêu. "Phè phè, cậu ta không cao bằng tôi."

Đông Húc lườm cậu: "Cậu là học sinh ŧıểυ học đấy à?"

Cậu chẳng kịp suy nghĩ đã buột miệng nói, giọng cao lên, pha lẫn chút tức giận và tủi thân: "Cậu xem tôi có như vậy trước mặt ai bao giờ không? Chẳng phải tôi chỉ ở trước mặt cậu..."

Rồi cậu đột ngột im bặt.

Lục Bạc gãi gãi gáy, cũng thấy mình đột nhiên trở nên trẻ con y như đang ghen vậy. Hoàn toàn không giống phong thái thường ngày. Khoan đã, vẻ ngoài lạnh lùng, trầm tĩnh, cool ngầu của cậu đâu hết rồi?

Trời mỗi lúc một lạnh, mưa bắt đầu lất phất rơi.

Cậu kéo nhẹ góc áo cô rồi kéo khóa áo khoác đồng phục, lấy hộp sữa chua đã được ủ ấm bên trong ra, dúi vào tay cô.

"Ấm rồi, cầm lấy mà uống đi."

Hơi ấm từ bàn tay cậu lan tỏa, len lỏi vào tận đáy lòng Đông Húc. Cô biết, Lục Bạc đôi khi rất ngang ngược, nhưng lại luôn đối xử với cô rất tốt.

Đông Húc bèn véo nhẹ vào bên hông cậu, một hành động đặc biệt của riêng cô để thể hiện sự cảm ơn và thân thiết.

Lục Bạc giật nảy mình, bên hông như có luồng điện chạy qua.

Cả người bỗng râm ran một cảm giác kỳ lạ.

"Này, chỗ đó nhạy cảm lắm, đừng có sờ lung tung."

"Lục Bạc, hỏi cậu chuyện này," cô đột nhiên nói.

Cậu ngẩng đầu lên.

"Không phải cậu có nhiều bạn gái cũ lắm sao..."

"Hửm?"

"Thì... làm thế nào để biết mình có thích một người hay không?"

Cậu bỗng đứng thẳng người, ánh mắt trầm xuống như muốn nhìn xuyên thấu cô.

"Người đó là ai?"

"Hình như... tôi thích Vương Thành rồi."

Giọng Lục Bạc khàn đi, một lúc lâu sau mới đáp: "Ồ."

Lục Bạc: “Tại sao?”

“Bọn tôi nói chuyện rất hợp nhau…”

Lục Bạc đút hai tay vào túi quần rồi nhìn cô, chỉ muốn đấm cho cái đứa con trai kia một trận. Thảo nào trưa nay trên hành lang cậu nghe lỏm được Vương Thành nói với một đứa con trai khác là cô rất dễ cưa, chỉ cần nói chuyện hợp một chút là mập mờ ngay được. Hay lắm, trong lòng cậu không ngừng gào thét hai từ đó.

Lục Bạc cố gắng kìm nén cảm xúc, đè cái vị chua loét đang dâng lên trong lòng xuống rồi thở ra một hơi thật dài.

Cậu nhìn những giọt mưa rơi xuống từ mái hiên hẹp, tí tách gõ vào bụi cỏ.

Chết tiệt, Đông Húc thích người khác rồi, tại sao mình lại thấy khó chịu thế này nhỉ?

Cậu nhìn cô, lần đầu tiên phát hiện ra nốt ruồi nhỏ nơi khóe miệng cô trông thật xinh. Cậu tự nhủ, mình không thích Đông Húc… Có lẽ chỉ là không muốn thấy cô ở bên một thằng con trai như thế. Hơn nữa, bạn bè với nhau cũng có tính chiếm hữu mà.

Lục Bạc: “Không phải cậu thích con trai đẹp sao?”

“Người không đẹp trai thường tạo cảm giác an toàn hơn.”

“Vẻ ngoài đâu đánh giá được nhân phẩm.”

“... Cũng đúng.”

Cậu tiến lên một bước: “Thật sự thích cậu ta à?”

Thật ra cô cũng không chắc “thích” là cảm giác gì, chỉ là cô rất thích cảm giác được trò chuyện cùng cậu ấy.

“...Chắc là vậy?”

“Chắc là vậy? Hừ.”

Đông Húc không nhìn rõ được biểu cảm của cậu, nó sâu thẳm như màn đêm—khó nắm bắt, khó dò.

Tiếng xe gầm rú trên đường vọng lại, rồi tất cả lại chìm vào yên tĩnh. Cậu tiến lại gần cô, kéo thấp cổ áo đồng phục xuống, ngày một gần hơn.

Những sợi mưa bay giăng giữa hai tòa nhà, khâu vá cả đất trời. Dưới ánh đèn, mặt đường loang loáng vệt nước ẩm ướt trong màn mưa bụi mịt mùng.

Cậu đột nhiên hỏi: “Đông Húc, cậu thích tôi không?”

Sao lại hỏi chuyện này? Tim cô bỗng đập loạn nhịp.

Thình thịch, thình thịch.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc