Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 16

Trước Sau

break

Lúc này Vương Thành vô cùng sợ hãi.

Cậu vùng vẫy tay, nhưng không địch lại sức của họ. Tiếng cầu xin cũng bị nhấn chìm trong tiếng cười vang của mọi người. Miệng ngậm mật, đuôi giấu kim, đây giống như một sự hành hạ và trừng phạt đối với cậu.

Trong sự hỗn loạn đó, cậu đột nhiên thấy một người đang ngồi xổm bên bồn hoa cách đó không xa –

Dáng vẻ của người đó cũng phóng khoáng, bất cần như tư thế của cậu ta, người nọ đang không chút biểu cảm mà nhìn cậu.

Là Lục Bạc.

Tay trái cậu ta chống lên đầu gối đỡ cằm, tay phải thỉnh thoảng búng một cái. Chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay trắng muốt, lạnh lẽo của cậu ta nổi bật lên trong sự tương phản màu sắc.

Vương Thành muốn gọi cậu, nhưng lại thấy Lục Bạc đột nhiên cúi đầu xuống. Hình xăm sau gáy cậu vô cùng nổi bật, vừa hung dữ lại vừa tinh xảo, như một lời ám chỉ – đây là một kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, không sợ đau, không nên chọc vào.

Vương Thành nhìn cậu, gần như tuyệt vọng.

Lục Bạc lười biếng sờ sờ sau gáy, tay buông xuống, ngẩng đầu nói với đám người kia.

“Này, đừng đùa quá trớn.”

Như thể vừa có ai đó ấn nút tạm dừng.

“Tôi đã nói rồi mà, đấy là đệ của tôi, cậu ta biết sai rồi, cậu đừng để bụng nhé.”

Lục Bạc khoác vai Vương Thành, dẫn cậu đến quầy bán đồ ăn vặt.

Vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi mời cậu uống Coca.”

Lục Bạc đưa lon Coca vào tay cậu rồi lại nói sẽ không để ai bắt nạt bạn cùng lớp với ánh mắt trong veo sáng ngời. Giờ khắc này, một dòng nước ấm chảy qua lòng Vương Thành, cậu cảm thấy Lục Bạc đã đến cứu mình.

Giờ thể dục kết thúc, hai người đứng trên hành lang lớp học hóng gió.

Vương Thành uống Coca để trấn tĩnh lại.

“Coca ngon không?” Lục Bạc đột nhiên hỏi.

“… Cũng được.”

“Muốn uống nữa tôi lại đi mua.”

“Không cần đâu.”

“À, đúng rồi, tôi nói chuyện này.”

Vương Thành không hiểu sao lại có một cảm giác bất an như tim bị bóp nghẹt.

“Ừ?”

“Đông Húc là bạn của tôi.”

Vương Thành bất giác nhìn về phía Lục Bạc. Cậu bạn cao lớn đang chống hai tay lên lan can, cánh tay vươn ra ngoài, gió nhẹ thổi qua, mái tóc rất không yên phận.

Lục Bạc ngửa đầu nhìn trời, bầu trời trong xanh, giọng điệu nhàn nhạt.

“Cậu không xứng với cô ấy, hiểu chưa?”

Lời cảnh cáo ẩn chứa ý sâu xa như lưỡi dao sắc bén trong gió này, Vương Thành lập tức hiểu ra. Trong nháy mắt, cậu không rét mà run, hạ bộ vẫn còn đau âm ỉ.

Vương Thành cho Đông Húc leo cây vì bận đi học thêm.

Thất vọng não nề.

Thế là cô đành lủi thủi đi về cùng Lục Bạc.

Đêm mùa đông lạnh buốt. Hai người xuống trạm xe buýt, chiếc xe lắc lư chạy đi. Ánh đèn đường vàng vọt cũ kỹ chiếu xuống vỉa hè, siêu thị ven đường vẫn còn sáng đèn giữa trời chiều nhập nhoạng.

Đông Húc vào siêu thị mua chút đồ, còn Lục Bạc đứng ngoài cửa đợi.

Lúc cô bước ra, cậu vừa nhìn đã thấy trên tay Đông Húc là một túi sữa chua uống vị chanh lấy từ quầy lạnh liền bực mình giật phắt lấy.

"Còn uống à? Quên lần trước tới tháng đau thế nào rồi hả?"

"Trả đây cho tôi."

"Cậu giành được thì giành đi."

"Trả đây!"

"Đồ nấm lùn, có với tới đâu."

"Lục Bạc!"

Với chiều cao chênh lệch thế này, cô không bao giờ là đối thủ của cậu. Cô có 1 mét 55, còn cậu đã 1 mét 78.

Đông Húc dỗi suốt cả đường về. Mặc cho Lục Bạc có khoác vai dỗ dành: "Này, nấm lùn không thèm để ý tới tôi nữa à?", hay giả vờ năn nỉ ỉ ôi, Đông Húc vẫn im re.

Càng nghĩ càng ấm ức, cô thèm món đó lâu lắm rồi. Mãi cho đến khi cả hai gần về đến khu nhà — cô ở khu một, còn cậu ở khu hai nên phải đi bộ thêm một đoạn nữa — đến lúc phải chào tạm biệt.

Đông Húc lên tiếng: "Cậu lúc nào cũng độc đoán."

"Vẫn tốt hơn Vương Thành."

Cô hơi sững người, không hiểu sao cậu lại đột ngột lôi Vương Thành vào.

Lục Bạc quay mặt đi, ngón tay ngứa ngáy, thèm một điếu thuốc. Cậu để tâm đến Vương Thành làm quái gì chứ?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc