Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 15

Trước Sau

break

Lại rít thêm một hơi thật mạnh.

Cậu sẽ không thích Đông Húc. Mọi người đều đã thề rồi.

Nhưng mà…

Đông Húc từ lúc nào lại thân với Vương Thành thế.

Vương Thành ngồi bàn phía trên Đông Húc là một cậu bạn gầy gầy thấp thấp, đeo kính, trông không có gì nổi bật.

Ngày thường Đông Húc hay dùng bút chọc lưng cậu ta để hỏi bài, nói dăm ba câu chuyện phiếm. Cả hai còn cùng thích《Thủy Hử Truyện》, dạo gần đây cứ tan học là lại nói chuyện không ngớt, có khi bỏ mặc cả Lục Bạc ở bên cạnh.

Nắng đông ấm áp, hôm ấy là giờ ra chơi tiết thứ ba, Lục Bạc đang gà gật ngủ, trong cơn mơ màng có nghe thấy tiếng Đông Húc đang nói chuyện với ai đó. Ban đầu cậu lơ mơ không để ý, cho đến khi –

Vương Thành: “Đông Húc, cậu trông xinh lắm.”

Lục Bạc vừa nghe xong, tấm lưng đang còng xuống từ từ thẳng lên, cơn buồn ngủ tan biến.

Nhưng cậu không lập tức nói gì. Cậu dựa vào tường nhìn chằm chằm Vương Thành như một con mèo đang ngủ đông cảnh giác.

Lần đầu tiên được một người con trai khen xinh, Đông Húc hơi ngại ngùng. Nhưng vì chậm chạp, cô không nghĩ đến phương diện tình cảm, chỉ coi Vương Thành như một người bạn tri kỷ cùng chung sở thích.

Tiếp đó, Vương Thành hỏi cô: Tan học có muốn đi thư viện không.

Đông Húc gật gật đầu.

Lục Bạc đột nhiên xen vào: “Không về cùng nhau à?”

“Cậu về trước đi.”

Lục Bạc nhìn gò má hơi ửng hồng của Đông Húc, ánh mắt phức tạp.

Một sự nguy hiểm u ám, nặng nề cuộn lên trong giọng nói của cậu: “Ồ…”

Tay cậu cứ nhấc lên rồi đập xuống mặt bàn, nhịp rất chậm, lực rất mạnh, nghe như tiết tấu trong một bộ phim kinh dị nào đó.

“Đông Húc, đây là lần đầu tiên cậu hẹn đi riêng với một bạn nam à?”

Vẻ mặt cô vô cùng bình thản: “Ừ.”

Lục Bạc không hiểu sao càng nhìn càng thấy ngứa mắt. Nhưng cô muốn đi với ai thì đi, người ta phải học được hai điều, “liên quan quái gì đến mày” và “liên quan quái gì đến tao”. Cậu lại gục xuống bàn, mặt quay vào tường, giọng điệu rất không kiên nhẫn.

“Được rồi được rồi, tôi ngủ đây. Hai người nói chuyện nhỏ tiếng thôi, hoặc tốt nhất là câm miệng lại.”

Đông Húc bị dọa sợ.

Lần đầu tiên cô cảm thấy Lục Bạc thật sự tức giận, vẻ mặt cậu có chút lạnh lùng.

Chắc là do ngủ không ngon nên cáu kỉnh thôi, cô nghĩ.

Tiết thứ hai buổi chiều là giờ thể dục.

Sau khi khởi động xong, cả lớp tự do hoạt động. Vương Thành muốn đi chơi bóng rổ một lát. Sau khi đăng ký mượn bóng xong, cậu liền đi về phía sân bóng.

Nhớ đến buổi hẹn sau giờ học, Vương Thành không khỏi kích động. Cũng không hẳn là thích, chủ yếu là vì đám bạn thân của cậu đều đã có bạn gái, còn thỉnh thoảng trêu chọc cậu, so sánh ra, cậu cũng muốn có một người.

Mà Đông Húc lại là một người có vẻ dễ cưa đổ.

Cô lúc nào cũng rất bị động, không mấy khi từ chối người khác, đôi lúc còn có chút chậm chạp.

Nửa đường, có một nam sinh lạ mặt đột nhiên bắt chuyện, hỏi cậu có muốn chơi bóng rổ cùng không. Cậu theo bản năng định từ chối, nhưng lại nhìn thấy sau lưng người đó còn có một đám con trai khác, ai cũng cao hơn cậu, ánh mắt đầy vẻ đe dọa.

Cũng có thể là cậu nhìn nhầm.

Khi họ vào sân, họ liền biến thành những thiếu niên khỏe khoắn, rạng rỡ. Vương Thành cũng dần buông bỏ cảnh giác. Thời gian trôi đi, cậu càng chơi càng hăng, liên tiếp ném vào rổ cả chục quả.

Khi quả bóng thứ hai mươi bay vào rổ, cậu vừa định nhảy lên hoan hô thì bất ngờ bị họ nhấc bổng lên. Hai chân cậu bị dang ra, hạ bộ không ngừng bị cọ xát, va đập vào cột rổ.

Họ vừa cười, vừa dùng cách này để trêu chọc cậu, vừa hô “Aruba” như thể để chúc mừng cú ném rổ của cậu.

Ban đầu Vương Thành còn thấy vui, cười ha hả. Mãi cho đến khi họ càng lúc càng mạnh tay hơn, đến khi hạ bộ cậu cảm thấy đau nhói, cậu mới có cảm giác không ổn. Nhưng đám người kia không hề có ý định dừng lại, tư thế này như thể thật sự muốn nghiền nát, nghiền nát hạ bộ của cậu.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc