Sau đó, Đông Húc chỉ dám nhìn vào quyển vở bài tập. Tim đập mỗi lúc một nhanh, những dòng chữ dày đặc khiến đầu cô quay cuồng. Cô ngồi trong lòng cậu, vốn còn có một khoảng cách nhưng cho đến khi cậu áp sát người vào cô để nhìn đề rõ hơn.
Cô mới cảm nhận được vòng tay cậu thật rộng lớn, ấm áp và mềm mại đến lạ. Từ nhỏ cậu đã luôn cao hơn cô một chút, như thể trời sinh đã có sự chênh lệch vóc dáng vừa vặn.
Phòng học như ấm lên, gió lạnh thổi qua từng cơn. Cái cảm giác xa lạ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sau lưng này khiến cô bất giác nhớ lại một câu hát – giống như sự thoải mái khi cuộn mình trong chăn.
Cậu lại im lặng một lúc rồi mới nói: “Trước kia tôi cũng dạy cậu như vậy.”
Hơi thở nam tính phả vào bên tai cô.
Cùng với đó là mùi hương cơ thể quyến rũ giống như mùi gỗ trầm tĩnh hòa quyện với hương nhang.
Cô không dám động đậy dù chỉ một chút, đầu óc ngừng hoạt động. Chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy gò má cậu – làn da vừa trắng vừa mỏng, ẩn hiện sắc hồng.
Nói xong, cậu lại dạy cô làm bài như hồi nhỏ, nghiêm túc, cẩn thận, dường như có cả một đời kiên nhẫn dành cho cô.
“Không hiểu à? Tôi nói lại một lần nữa.”
“Tôi giảng chậm một chút.”
“Như vậy thì sao? Giảng như vậy cậu có dễ hiểu hơn không?”
Cô bị cậu kéo về với không gian nghiêm túc của toán học. Vừa nghe giảng, vừa nhìn cậu viết từng con số, nét chữ sạch sẽ, ngay ngắn đó khiến cô tỉnh táo lại. Rồi, những suy nghĩ kỳ quặc dần tan biến.
Sau đó hai người cùng nhau đi ra cổng trường.
Trường cấp ba có bốn cổng, hướng đông, tây, nam, bắc. Trên con phố ở mỗi cổng đều có những sạp bán văn phòng phẩm, đủ loại cửa hàng bám dọc theo bức tường dài.
Ánh đèn đường mờ ảo xuyên qua kẽ lá như những hạt mưa bụi chiếu lên đầu cô, lên mũi cậu, lên vai cô.
Cô kéo kéo tay áo Trình Cẩm, cậu liền xoa đầu cô. Cô hỏi gì, cậu cũng đều trả lời được, vừa nho nhã lại vừa hợp ý cô.
Cô đi được một đoạn, Trình Cẩm liền lấy cặp sách của cô đeo lên vai mình.
Đông Húc lần đầu tiên cảm thấy con đường tan học này có thể không có điểm kết thúc, cứ để họ đi mãi, đi mãi như vậy.
Giữa giờ ngày hôm sau, Trình Cẩm đang ở trong nhà vệ sinh thì thấy Lục Bạc đi đến bên cạnh.
Lục Bạc dang hai chân kéo khóa quần xuống rồi cầm lấy ©ôи th!t nhắm vào bồn ŧıểυ, đột nhiên hỏi cậu: “Tối qua cậu với Đông Húc làm gì trong phòng học thế?”
“Giảng bài.”
“Ồ, giảng bài.”
“Cậu thấy à?”
“Đừng có quên lời thề đấy.”
“Cậu hiểu lầm rồi.”
“Tốt nhất là hiểu lầm.”
Tiếng nước bắn vào bồn vang lên, hai người không nói gì. Lục Bạc nhìn thứ của mình, đột nhiên rất muốn quay đầu lại xem của Trình Cẩm to nhỏ thế nào. Nghĩ xong lại thấy mình thật có bệnh.
Trình Cẩm lại đột nhiên mở miệng: “Lục Bạc, tôi có một câu hỏi.”
“Ừ?”
“Tại sao bạn gái của cậu ai cũng có má lúm đồng tiền?”
“… Chỉ là thích vậy thôi.”
“Thật không.”
“Chứ sao nữa?”
“Tôi đi đây.”
Lục Bạc mặc lại quần xong liền đứng dựa vào tường, chờ cho tiếng bước chân của Trình Cẩm xa dần, không còn nghe thấy nữa mới khẽ chửi một tiếng: “Mẹ kiếp.”
Lục Bạc lại chia tay.
Giờ ra chơi, Lục Bạc cùng đám bạn trèo tường ra ngoài hút thuốc.
Lục Bạc: “Lên cấp ba rồi không hẹn hò nữa.”
“Thay đổi rồi à?”
“Hỏi nhiều thế làm gì?” Lục Bạc đang dựa lưng vào tường liền cốc cho cậu bạn một cái vào đầu.
Còn không phải tại Trình Cẩm cả.
Lục Bạc cảm thấy mình chỉ đơn thuần thích con gái có má lúm đồng tiền, nhưng Trình Cẩm cứ một hai ám chỉ đến Đông Húc, giờ làm cho cả người cậu không tự nhiên, cứ nhìn thấy má lúm đồng tiền là muốn chạy.
Thật ra chính cậu cũng không rõ tình cảm của mình đối với Đông Húc rốt cuộc là gì nữa.
Lục Bạc bực bội rít một hơi thuốc thật mạnh.
Mẹ kiếp thằng chó Trình Cẩm, nếu cậu ta mà kể chuyện này cho Đông Húc, nhỡ cô ấy hiểu lầm rồi lại né tránh cậu như lần trước thì biết làm sao?