Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 13

Trước Sau

break

Cũng không hiểu sao, đó chỉ là hành động vô thức của cậu thôi. Cứ thấy lúc Đông Húc nói chuyện thì má cô phúng phính, có một vẻ tròn trịa đáng yêu.

Cậu nhớ lại lúc các bạn nam nói chuyện phiếm đã từng xếp hạng – ai trong lớp tính tình tốt, ai xinh đẹp.

Lúc ấy cậu im lặng lắng nghe, kinh ngạc vì không ai chú ý đến Đông Húc cũng rất xinh đẹp sao? Đúng là không biết thưởng thức mà. Sau này khi cậu nhắc đến Đông Húc, các bạn nam còn ngơ ngác hỏi trong lớp có người này sao?

Cũng phải, ngày thường Đông Húc chỉ thích ngồi yên một chỗ, cũng rất ít khi thể hiện trước mặt người khác, gần như không bao giờ lên bục giảng, thành tích cũng chỉ ở mức trung bình. Kiểu học sinh không có điểm nhấn như vậy có rất nhiều. Ngoài cậu thường xuyên để ý đến cô ra thì còn có ai nữa đâu…

Có một khoảnh khắc, Lục Bạc cảm thấy tính cách không nổi bật của Đông Húc cũng khá tốt, giống như một viên ngọc quý bị lớp bụi che lấp.

Khá tốt.

Chỉ có cậu mới có thể chú ý đến khoảnh khắc động lòng người này của cô –

Đôi mắt trong veo, lúc cười lộ ra hai lúm đồng tiền trẻ con. Vẻ đáng yêu của cô thật tự nhiên, như giọt sương mai trong trẻo. Cậu nhìn rồi lại nhìn, ánh mắt cứ thế thất thần rồi lại đưa tay ra nựng.

Giọng Lục Bạc rầu rĩ: “Tôi cứ nghĩ… chúng ta vẫn giống như hồi nhỏ.”

Hồi nhỏ cậu cũng thường xuyên nựng má cô.

Nhìn vẻ mặt tổn thương của cậu, lòng Đông Húc trào dâng một cảm giác khó tả. Cô nghĩ, nếu cả hai đều là con gái, có lẽ hành động này sẽ chẳng ai thấy kỳ quặc. Có khi họ còn nói: “Tình bạn của hai cậu tốt thật đấy.”

Bài tập cấp ba khó hơn cấp hai một bậc. Tiết tự học buổi tối kết thúc nhưng Đông Húc vẫn còn đang vật lộn, bướng bỉnh muốn giải cho xong bài toán cuối cùng mới chịu về.

Lục Bạc: “Thế tôi về trước nhé.”

Đông Húc đang vội, chỉ qua loa xua xua tay.

Đã khuya, trong lớp không còn một bóng người.

Đông Húc càng giải càng sai, càng sai càng bực. Lúc tẩy giấy nháp, cô dùng sức quá mạnh khiến cục tẩy bật ra xa. Cô nhún vai, đành đứng dậy đi nhặt.

Cúi người nhặt lên, rồi lại đứng thẳng dậy, cô mới phát hiện Trình Cẩm đang đeo cặp sách đứng trên bục giảng.

Trình Cẩm: “Vẫn chưa về à?”

“Cậu cũng chưa về sao?”

“Tôi quên lấy hộp bút.”

“À…”

Đông Húc không biết nói gì tiếp. Từ đầu năm đến giờ họ chưa nói với nhau được mấy câu. Trình Cẩm cứ như một cỗ máy học tập, tan học rồi vẫn ngồi làm bài, cô không nỡ làm phiền cậu.

Trình Cẩm cũng không nói gì, cậu đi về phía chỗ ngồi hàng đầu, lấy đi hộp bút trên bàn.

Đông Húc nhìn bóng lưng cậu rời đi, bất chợt nhớ lại ngày xưa cậu luôn đứng ở cửa lớp chờ cô cùng về nhà. Ký ức cũ khiến lòng cô nặng trĩu. Bây giờ khoảng cách địa lý đã xa, cô nghĩ tình bạn nhạt đi cũng là điều dễ hiểu.

Trình Cẩm đột nhiên dừng lại, quay người, nhìn về phía quyển vở bài tập trên bàn cô.

“Không làm được bài à?”

Cô có chút ngốc nghếch: “… Ừm.”

“Để tôi xem nào.”

Lục Bạc thích đá ghế, vừa hay hôm nay ghế hỏng đã mang đi sửa.

Trình Cẩm ngồi vào ghế của cô, chỉ xem qua đề một lần, trong đầu đã lập tức có hướng giải. Cậu vừa nghiêm túc viết các bước giải ra giấy nháp vừa nói với cô.

“Đừng đứng đó, ngồi lên đùi tôi đi.”

Đông Húc chần chừ không nhúc nhích.

Trình Cẩm dừng bút, ánh mắt nhìn cô vô cùng trong sáng, giọng nói ôn hòa.

“Sao vậy?”

Như thể cô mới là người không bình thường.

Đúng vậy, đây đâu phải lần đầu tiên Đông Húc ngồi lên đùi cậu làm bài tập. Trước khi Trình Cẩm chuyển nhà, cô vẫn luôn như vậy.

“Sợ tôi à?” Cậu lại dùng cái giọng điệu người lớn đó.

“Không có…”

Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô nhắm mắt làm liều, đi qua, dang chân ngồi xuống.

Trình Cẩm khép hai chân lại để cô ngồi vững, tay phải vòng ra sau lưng cô rồi cầm bút lên.

Nhưng giữa hai người lại là một khoảng lặng, lặng đến kỳ quái. Trong phòng học chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lật trang sách.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc