Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 12

Trước Sau

break

Nhưng mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp hai, bố Đông Húc đột nhiên có một khoản tiền, một mực bắt cô phải theo học. Hỏi tiền từ đâu ra, ông cứ ấp úng, sau này mới nói là ngày xưa ông nội cô cho một người bạn vay một món lớn, bây giờ người bạn đó làm ăn phát đạt nên trả lại.

Cô vui đến mức tin rằng cuộc sống đang dần tốt đẹp hơn, đến nỗi đã bỏ qua một sự thật rằng những may mắn kỳ lạ thường chỉ là một lời nói dối.

Đông Húc được xếp vào cùng lớp với họ.

Khi học sinh mới lên bục giới thiệu, không ngoài dự đoán, họ đã khiến cả lớp phải kinh ngạc.

Lúc ấy cô ngồi ở dãy thứ hai từ dưới lên, xa xa nhìn theo, đầu óc trống rỗng.

Đông Húc cũng không hiểu nổi tại sao những người bạn thanh mai trúc mã của mình dường như chỉ sau một kỳ nghỉ đã đột ngột trưởng thành.

Nắng cuối hạ thật rực rỡ, ánh sáng từ ô cửa sổ cạnh bục giảng nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt họ, vương cả lên hàng mi. Hàng mi chớp nhẹ của hai chàng trai lúc thì đen láy, lúc lại ánh lên màu vàng nhạt.

Thời kỳ vỡ giọng đã qua, giọng nói của họ có sự trầm ấm trưởng thành, vóc dáng cũng cao lớn hơn. Dù vẫn giữ được dáng người cao gầy của những thiếu niên xinh đẹp, nhưng dưới lớp áo tay ngắn đã là những cánh tay rắn chắc như đàn ông, xương cốt rõ ràng.

Có lẽ vì đã lâu không gặp nên cảm giác xa lạ cứ quấy nhiễu, Đông Húc cứ nhìn về phía Trình Cẩm mãi đến nỗi cậu phải nghi hoặc nhướn cằm nhìn lại.

Lần này, Đông Húc đã thay đổi.

Những lần khai giảng trước đây cô luôn là người chào hỏi trước, nhưng cảm giác xa cách vẫn chưa tan đi, cô không muốn chủ động nữa.

Mãi cho đến gần giờ nghỉ trưa, Trình Cẩm mới đi đến trước bàn cô.

“Sao không đến tìm tôi?”

Cô lí nhí: “Cậu cũng có đến đâu…”

Cậu cười, rồi tự nhiên xoa đầu cô: “Đồ ngốc.”

Đông Húc dùng bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp. Trình Cẩm lúc nào cũng vậy. Cậu sinh tháng Một, cô sinh tháng Mười một, tuy tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng cậu lúc nào cũng ra vẻ người lớn, coi cô như một đứa trẻ.

Ngày diễn tập quân sự toàn trường, mọi ánh mắt đều bị hai người thu hút. Một là Trình Cẩm dẫn đầu hàng, người kia là Lục Bạc cao nhất đứng cuối hàng. Có một khoảng thời gian, tên của họ vang lên trong miệng của mỗi học sinh.

“Đông…”

“Đông Húc.”

“Xin lỗi xin lỗi, trí nhớ tớ không tốt lắm. Đông Húc, cô giáo gọi cậu kìa.”

Từ năm lớp 9, Đông Húc đã quen với cảm giác đứng ngoài ánh đèn sân khấu này. Không thể phủ nhận, sở dĩ đôi lúc cảm thấy tâm trạng phức tạp là bởi vì có sự so sánh.

Nhập học được một tháng, Lục Bạc trở thành bạn cùng bàn của cô.

Cậu nói mình cao quá, che mất tầm nhìn của các bạn khác, nên đã tự nguyện xin cô giáo chuyển xuống dưới ngồi.

“Bởi vì tôi muốn ngồi cùng người thân nhất của mình mà.”

Lúc trả lời cô, cậu lười biếng chống tay lên má.

Thứ cậu mang theo ngoài những cuốn sách lộn xộn là những cây bút không nắp, chiếc ba lô đen gần như trống rỗng, còn có một thói quen của Lục Bạc.

– Nựng má.

Nói chuyện được một lát, cậu lại đột nhiên nhẹ nhàng nựng má cô một cái.

Vì đã quá quen, một Đông Húc chậm chạp vốn không nghĩ đến chuyện nam nữ mãi cho đến ngày hôm đó, khi cô bạn bàn trên quay đầu lại nhìn thấy hành động của họ và để lộ ra ánh mắt kỳ quặc trong giây lát.

Cô mới nhận ra lại phải phân định ranh giới.

Nam là nam, nữ là nữ, có những hành động không thể vượt quá giới hạn.

Ban đầu, cô ngại không dám nói thẳng với Lục Bạc nên chỉ có thể giả vờ nói chuyện với bạn khác rồi quay mặt đi, hoặc là dùng những động tác nhỏ để né tránh mỗi khi cậu đưa tay ra.

Sau này Đông Húc không giả vờ được nữa, cô cúi đầu nói thẳng với cậu: “Đừng nựng má tôi nữa, như vậy không hay đâu.”

“Xin lỗi nhé.”

Tay Lục Bạc cứng đờ giữa không trung rồi rụt lại, gãi gãi gáy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc