Bên Trên Và Bên Dưới Bên Trái Và Bên Phải

Chương 11

Trước Sau

break

Có lẽ vì vẻ nghiêm túc của một người ham học, trên người cậu không thấy chút tình cảm nào, chỉ có một vẻ thanh lãnh thánh khiết.

Trái tim cô run lên, như thể thời gian đã đến điểm dừng, ngưng đọng lại.

Một Trình Cẩm như thế đã ở lại trong giấc mơ của cô thật lâu.

Mình đang nghĩ gì về Trình Cẩm vậy? Đông Húc phiền não.

Cũng không nên làm phiền sự yên tĩnh học tập của cậu ấy. Dần dần, Đông Húc ít đến tìm cậu hơn.

Cô cũng ít gặp Lục Bạc.

Cậu luôn có một đám bạn khác vây quanh, bên cạnh cũng luôn có một cô gái bám dính lấy cậu, chủ đề nói chuyện toàn là quán bar, xe phân khối lớn và những cuộc vui. Cậu là trung tâm của lớp, giờ thể dục lúc nào cũng thấy cậu đứng giữa một đám đông, có cả các lớp khác, các khối dưới. Ra khỏi trường lại có bạn trường khác khoác vai cậu.

Cô không biết còn có ai mà cậu không quen – mối quan hệ rộng đến đáng sợ.

Phóng khoáng, sôi nổi, không thể kiểm soát.

Cậu là thứ nước hoa bị nhốt trong chai mà vẫn muốn tỏa hương.

Trên hành lang cách nhau chừng ba bốn mét, cô nhìn cậu, cảm thấy Lục Bạc ngày càng xa lạ.

Trường học không phải cấm uốn tóc sao?

Trên đồng phục vẽ những hình thù u ám, hình như là đầu lâu. Lúc cậu cúi đầu, sau gáy lộ ra một chút hình xăm màu xanh nhạt và cả chiếc khuyên tai khó thấy. Gương mặt cậu bắt đầu trưởng thành, bớt đi vẻ bụ bẫm, trong sự ngoan ngoãn lại có thêm những góc cạnh lạnh lùng. Dường như càng lớn, ngoại hình của cậu càng trở nên sắc sảo, một vẻ đẹp trai không hề biết tiết chế.

Cậu vẫn bị một đám người vây quanh.

Cô bạn gái mới đang ôm eo cậu. Cậu đã không còn ngại ngùng nữa.

Đông Húc đột nhiên cảm thấy một sự khác biệt một trời một vực.

Mỗi khi lớp có hoạt động, Lục Bạc luôn là người đầu tiên được réo tên. Ngay cả một Trình Cẩm dần trở nên trầm lặng cũng có sự tồn tại mạnh mẽ. Còn cô, phần lớn thời gian đều là vô hình, phản ứng lại chậm chạp, rất ít khi bày tỏ bản thân, thậm chí đôi lúc còn bị mọi người quên mất trong các hoạt động tập thể.

Đứng giữa họ, cô như con gà đứng giữa bầy hạc.

Dù họ ở ngay gần, thậm chí có thể lướt qua vai nhau nhưng cô lại cảm nhận được một vách ngăn vô hình. Dần dần, họ trở thành những người chỉ biết đến sự tồn tại của nhau.

Cậu và bạn bè chơi rất vui vẻ, cười rất tươi. Nếu cô đến chào hỏi, có lẽ sẽ rất đường đột.

Vậy thì thôi.

Khi lướt qua nhau, cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người cậu.

Quả nhiên, cậu đã bắt đầu hút thuốc.

Lục Bạc nhìn cô.

Nhìn bóng lưng cô xa dần.

Nụ cười trên môi cậu dần tắt, hàng mi cụp xuống đầy u ám.

Tan học, Lục Bạc lại đến quán bar. Cậu rủ cô, nhưng Đông Húc không muốn đi.

Một mình đi trên con đường về nhà ngắm nhìn hoàng hôn lạnh lẽo.

Cô nhìn thành phố đang thay đổi, con đường bị quây lại bởi hàng rào ghi dòng chữ “Xây dựng diện mạo mới cho thành phố”. Những khu nhà cũ bị phá bỏ, một khung cảnh lạ lẫm đang được tái thiết. Cô mới nhận ra, không chỉ mình mà cả thành phố cũng đang lớn lên và đổi mới.

Trưởng thành, mọi thứ đều phải phân định rạch ròi hơn. Người không phải là người, mà là nam, là nữ, là già trẻ, thiện ác, xấu đẹp. Cho nên những suy nghĩ ngây thơ trước đây của cô thật không chịu nổi thử thách, ví dụ như giữa nam và nữ cũng có tình bạn trong sáng.

Ví dụ như: Tình bạn vĩnh cửu.

Đêm khuya tĩnh lặng sắp buông xuống, bước chân cô nặng trĩu.

Đông Húc nhìn sang bên cạnh vắng lặng không một bóng người, chỉ có cái bóng của chính mình trên mặt đất. Cô hoảng hốt như thể hai bên cạnh mình bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện hai giọng nói quen thuộc.

Hoàng hôn biến mất, và theo đó là cuộc sống trung học của cô.

Nói đúng hơn, Đông Húc lẽ ra không nên học cùng trường cấp ba với họ.

Điểm chuẩn quá cao, học phí lại lên đến cả trăm triệu một năm – bằng tổng thu nhập hai năm không ăn không uống của bố mẹ cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc