Bên Kia Vết Nứt (H)

Chương 5: Rất ngứa (Hơi H)

Trước Sau

break

Giờ giải lao mười lăm phút.

Lớp 12-1 và lớp A+ đều có hai chỗ trống.

Cửa phòng nghỉ trên tầng năm đóng chặt.

Lần trước đến Lăng Giai không nhìn kỹ bài trí bên trong, lần này vào mới thấy trong phòng đặt một bể kính cực lớn.

Raven đang cuộn mình ngủ trên những viên sỏi nhỏ màu đen.

Lăng Giai đứng bên bể kính, nhìn những loại cây cảnh nhỏ tinh xảo được đặt bên trong.

Nhiệt độ bên ngoài cao hơn bên trong, áo khoác đồng phục đã để lại lớp, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, vạt áo sơ vin trong váy.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng yếu ớt từ bể kính mờ ảo bao phủ lấy người cô, khiến vòng eo trông càng mảnh mai, tưởng chừng có thể ôm trọn trong một vòng tay.

Tầm mắt Tông Độ lướt từ xương bả vai cô xuống bắp chân dưới vạt váy, một lát sau, anh mới đưa tay vén váy cô lên, luồn tay vào trong.

Lòng bàn tay Lăng Giai áp chặt vào bể kính, tầm mắt có chút mơ màng nhìn chiếc xích đu nhỏ đang khẽ đung đưa.

Tông Độ vuốt ve không theo quy luật nào, lòng bàn tay hoàn toàn áp vào da thịt cô, như đang cẩn thận cảm nhận sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai người.

Tay anh luồn vào từ mép qυầи ɭóŧ, chạm đến cửa huyệt mềm mại ấm nóng.

"Ướt rồi."

"Bởi vì... rất ngứa."

Hơi thở Lăng Giai phả ra một làn sương mờ, chiếc nhẫn trên ngón tay Tông Độ áp vào da đùi cô, lạnh đến mức eo cô mềm nhũn.

"Ngứa ở đâu?" Tông Độ di chuyển ngón tay trên cửa huyệt, hoàn toàn bao bọc lấy nơi đang tỏa hơi nóng của cô, ngón tay tựa như không thầy dạy mà biết, tìm được âm đế đang cương cứng, ngón trỏ vừa chạm vào, Lăng Giai lại kêu lên một tiếng.

"Chỗ này?"

Tông Độ hỏi, không đợi câu trả lời, lại đưa ngón giữa vào trong huyệt cô, nơi chật hẹp chưa từng có ai tiến vào, vừa mới đưa vào đã bị lớp thịt bên trong mυ"ŧ chặt.

Mười ngón tay Lăng Giai co quắp lại, muốn níu lấy thứ gì đó, rồi lại trượt xuống dọc theo mặt kính.

Cô cắn môi dưới, cố không để mình phát ra những âm thanh đáng xấu hổ hơn.

Lúc này Tông Độ đứng dậy khỏi ghế.

Anh áp sát vào sau lưng Lăng Giai, bàn tay vừa rút ra khỏi huyệt cô liền giữ lấy eo cô, kéo cô dựa vào người mình.

"Sao không nói gì."

Mái tóc dài xõa trên vai Lăng Giai bị anh gạt sang bên trái, những sợi tóc nhẹ nhàng quấn quanh ngón tay anh.

Chỉ cần kéo nhẹ là một cơn đau rất nhỏ ập đến.

Lăng Giai cảm nhận được sự bất mãn của anh.

Hai chân cô run rẩy, hổn hển nói với anh: "Trong tình huống này, tôi rất khó suy nghĩ."

Cơ thể áp sát vào nhau khiến cô cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của Tông Độ đang thúc vào mông cô.

Dâm thủy do anh khơi gợi đã làm ướt qυầи ɭóŧ của cô, cũng làm ướt quần đồng phục của anh.

Tông Độ kéo vạt áo sơ mi đang bị sơ vin trong váy của cô ra, ngón tay luồn vào từ bên dưới, cách lớp áo lót áp vào ngực cô.

Anh phát hiện mình vừa nắm lấy ngực cô, cô liền áp vào hạ thân anh cọ mạnh một cái, anh nói với giọng trêu chọc: "Chỗ này cũng có cảm giác à?"

"Sẽ hơi khó chịu."

"Chỗ nào."

"Chỗ này..." Lăng Giai kéo tay anh đang đặt trên eo mình, luồn vào trong váy, dẫn ngón tay anh đến cửa huyệt của mình, người ngả về sau, đầu tựa vào vai anh, hơi ngẩng lên nhìn mặt anh nói: "Cậu chạm vào thử xem."

Cô đã hơi quên mất tại sao mình lại ở đây.

Quên mất là Tông Độ chủ động nhắn tin bảo cô đến lấy bảng tên.

Hay là cô nhắn tin cho Tông Độ hỏi anh ở đâu.

Nhưng kết quả cuối cùng, là hai người quấn lấy nhau.

Có chút khác biệt so với những gì Lăng Giai nghĩ.

Cô tưởng mình sẽ không trở thành nô lệ của du͙© vọиɠ, nhưng vẫn bị những cảm giác kỳ lạ trêu chọc đến toàn thân nóng lên.

"Tôi nhớ lúc cô vừa vào đây, không chủ động như bây giờ."

Anh cười, cúi xuống nhìn khuôn mặt chìm trong du͙© vọиɠ của cô, hỏi một cách đầy ẩn ý: "Cô nghĩ tôi thích kiểu này à?"

"Tôi không hiểu rõ cậu lắm."

Lăng Giai nhìn vào mắt anh, hơi thở ấm nóng như lông vũ khẽ lướt qua yết hầu anh.

"Nhưng bất kể là lần nào, tôi cũng không còn cách nào khác, Tông Độ, cậu biết tôi rất khó sống sót ở Thiển Xuyên..."

Cô đang tỏ ra yếu đuối.

Đôi mắt như ngấn nước.

Tông Độ thực ra không dễ bị chiêu này dụ dỗ.

Hứng thú của anh đối với người khác phái không bằng mấy con bò sát mà anh nuôi.

Nhưng Lăng Giai lại thực sự khơi dậy hứng thú của anh.

Anh thực sự quá nhàm chán, mọi thứ ở Thiển Xuyên đều vô vị như vậy.

Quanh đi quẩn lại vẫn là những người đó diễn cùng một vở kịch.

So với họ, Lăng Giai thú vị hơn nhiều, mỗi lần gặp cô đều là một khung cảnh khác.

Hơn nữa...

Cô có một cơ thể có thể dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ của anh.

dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng hoàn toàn cọ vào mông cô, làm phần thịt mông lõm vào, ngón tay đang ở trong huyệt cô vạch mông cô ra, anh kéo khóa quần, rút dươиɠ ѵậŧ ra áp vào khe mông ẩm ướt của cô.

Cảm giác dươиɠ ѵậŧ cọ xát và ngón tay khuấy động hoàn toàn khác nhau.

dươиɠ ѵậŧ cương cứng của anh nhiều lần cọ vào âm đế đang dựng đứng của cô.

Cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến cả người cô run rẩy, bị anh siết lấy ngực kéo lại vào lòng.

Vành tai cô nóng rực, đỏ như một quả dâu tây chín mọng, bị anh nhìn một lúc, cô liền cúi đầu cắn nhẹ.

"Ưm a, đừng..."

Cô chưa bao giờ nghe thấy mình phát ra âm thanh như vậy, vừa dính nhớp vừa yếu ớt.

Tông Độ lại không nghe theo yêu cầu của cô, bờ môi dịu dàng liếʍ vành tai cô, trong khi hạ thân thô bạo cọ xát qua lại trên cửa huyệt của cô.

Rõ ràng chưa vào trong, vậy mà cô đã mềm nhũn cả người.

Anh là một học sinh quá thông minh, chỉ sau vài lần va chạm đã phát hiện âm đế của cô quá nhạy cảm, vì thế cố tình chọc ghẹo một cách xấu xa, dâm dịch khiến hạ thân hai người trở nên ướt đẫm, chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng chỉ tụt đến đầu gối cũng bị dịch lỏng thấm ướt.

kɧoáı ©ảʍ chồng chất lên nhau, cơn run rẩy đầu tiên còn chưa qua, cú thúc thứ hai đã ập tới.

kɧoáı ©ảʍ như thiêu đốt linh hồn cuối cùng cũng khiến Lăng Giai cảm thấy đau đớn.

Cô đưa tay muốn nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, nhưng lại bị anh dễ dàng ngăn lại, hai tay bị anh kéo và giữ chặt bên hông.

"Thật đáng thương."

Anh thấy lông mi cô đã ướt đẫm, bèn tốt bụng để cô đứng dậy, đưa cô đến bên cạnh bể kính, giúp cô tìm một điểm tựa.

Nhưng mặt kính quá lạnh, cảm giác nóng lạnh trái ngược trước sau khiến cửa huyệt cô co thắt thường xuyên hơn, hệt như cây xấu hổ bị người ta đột nhiên chạm vào, gần như là ngậm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ anh mà run rẩy phun nước.

"Chảy nhiều như vậy, mất nước thì phải làm sao?"

Giọng anh nhuốm màu du͙© vọиɠ, mang theo chút khàn đặc.

Dường như thật lòng lo lắng cho cô, anh nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn vào mắt mình.

Cô đưa lưỡi liếʍ đôi môi khô khốc của mình, lắc đầu nói: "Sẽ không đâu."

"Không muốn uống nước à?" Anh cười hỏi.

"Muốn thứ khác..." Cô áp vào dươиɠ ѵậŧ của anh, nâng hông kẹp chân, chủ động kẹp lấy anh mà di chuyển lên xuống, tư thế nghiêng về phía trước vừa hay thuận tiện để anh bóp chặt ngực cô hơn, cô nhìn Raven đang ngủ say trong bể kính, dùng giọng điệu đầy uất ức nói với anh: "... Tôi cũng muốn có một nơi để ngủ."

Lăng Giai biết trong tất cả các môn thể ȶᏂασ, Tông Độ thích nhất là bắn súng.

Biết anh thích tất cả những trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh.

Vì vậy không khó để đoán được sự tàn bạo đã ăn sâu vào trong xương tủy anh.

Cô không ngốc đến mức chỉ vì anh đối tốt với mình vài lần mà cho rằng anh là một người dịu dàng.

Chưa đầy một phút nữa là đến giờ vào lớp.

Căn phòng cách âm quá tốt khiến nơi này dường như tách biệt với thế giới bên ngoài.

Lăng Giai nhìn thấy điện thoại của mình đặt trên sàn nhà.

Màn hình sáng lên, Dịch Xuyên gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu.

Nhưng đây không phải là một câu hỏi dễ trả lời.

Không thể nói thẳng cho anh ta biết.

Rằng cô đang ở trên người Tông Độ, áp sát vào dươиɠ ѵậŧ của anh để anh giúp mình.

Tông Độ vỗ nhẹ lên âm đế đang cương cứng của cô, cầm lấy tấm bảng tên của anh đặt bên cạnh bể kính.

tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào giữa hai đùi cô.

Anh đưa tay khẽ móc vào cửa huyệt của cô, đẩy chúng vào trong.

Sau đó dùng bảng tên của mình chặn cửa huyệt đang không ngừng rỉ nước của cô lại.

"Giờ giải lao tiếp theo, kẹp nó đến tìm tôi, tôi sẽ chiều theo ý cô, giúp cô một chút."
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc