Lăng Giai không về nhà, cô bắt xe buýt đi một chuyến đến Lê Tân.
Mẹ cô, Tôn Huệ Chân, đang ở phòng VIP của một bệnh viện tư tại Lê Tân.
Dịch Xuyên giúp cô mời một người dì có nhiều năm kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân ở Lê Tân để chăm sóc mẹ cô.
Bình thường nửa tháng cô mới đến một lần, lần này đột ngột chạy đến khiến dì hộ lý giật mình, hỏi cô có chuyện gì gấp không.
Tôn Huệ Chân nằm trên giường bệnh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bác sĩ nói bà có khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Lăng Giai đứng bên giường bệnh, kéo chăn lên cho Tôn Huệ Chân, tìm một chiếc giường gấp khác trong phòng rồi nằm xuống cạnh giường của bà.
Thật ra cô và Tôn Huệ Chân không có nhiều thời gian ở bên nhau.
Tôn Huệ Chân bận rộn trả nợ thay chồng, kiếm tiền sinh hoạt cho gia đình.
Bà biến mình thành một con quay, không một khắc nào được ngơi nghỉ.
Mãi đến năm Lăng Giai mười lăm tuổi, khi bà ngoại qua đời, cô mới được mẹ đón từ Lê Tân về Lễ Thành sống.
Sống cùng một nơi, Tôn Huệ Chân mới phát hiện tính cách của con gái hoàn toàn khác với trong ấn tượng của bà.
Bà thường nói cách hành xử của Lăng Giai quá tàn nhẫn, không chừa đường lui cho mình, mỗi lần gặp rắc rối đều dựa vào may mắn để cho qua, sau này sớm muộn gì cũng sẽ vấp ngã.
Lăng Giai trong thời kỳ nổi loạn không có tiếng nói chung với Tôn Huệ Chân.
Cô ghét người bạn đã gả vào hào môn của mẹ.
Cũng ghét sự nhẫn nhịn vô bờ bến của mẹ đối với người bố nát như bùn lầy.
Càng ghét căn phòng trọ dưới tầng hầm quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà.
Dì hộ lý trên giường gấp tạo ra tiếng động nhỏ.
Vài phút sau, dì nhẹ giọng nói với cô: "Giai Giai, sáng nay ông chủ của nhà mà mẹ cháu từng làm việc đã đến, mang theo ít đồ bổ, còn hỏi dì về tình hình của mẹ cháu."
"Ông chủ?"
Lăng Giai hỏi dì: "Họ Nhan ạ?"
"Đúng, chính là vị tai to mặt lớn đó, ông ấy nghe nói con gái dì cũng sắp lên cấp ba, dặn dì chăm sóc mẹ cháu cho tốt, nói nếu dì cần, có thể cho con gái dì đến học ở trường của cháu, Giai Giai, học phí ở trường của cháu có phải đắt lắm không?"
Lăng Giai cười một tiếng: "Đúng là rất đắt ạ."
Dì hộ lý xoa xoa tay: "Vậy..."
"Nhưng cháu khuyên dì không nên nhận lời."
Lăng Giai ngắt lời dì, nhẹ giọng khuyên: "Thiển Xuyên không phải là nơi cho người nghèo sinh tồn."
Cô không biết bố của Nhan Tuyết đang giở trò gì.
Nếu thật sự là người tốt, sao lúc trước lại có thể để mặc vợ mình đẩy mẹ cô vào tù.
Sao có thể không hỏi han gì khi mẹ cô vừa ra tù đã gặp tai nạn xe hơi phải vào viện.
Mãi đến khi cô bị buộc phải nhận sự giúp đỡ của Dịch Xuyên, ông ta mới giả nhân giả nghĩa đến thăm hỏi.
Hơn nữa...
Cô vẫn luôn cảm thấy vụ tai nạn xe của Tôn Huệ Chân không hề đơn giản.
Sao lại có thể trùng hợp như vậy, vừa ra tù đã bị một tài xế xe tải say rượu đâm phải.
Nhưng cô không tìm được manh mối nào từ phía người tài xế.
Chỉ có thể đợi Tôn Huệ Chân tỉnh lại, mới biết được bà đã gặp phải chuyện gì ở nhà họ Nhan.
Lăng Giai bây giờ cũng đã giỏi nhẫn nhịn.
Cô không vội vàng đi tìm cái gọi là sự thật.
Ở lại bệnh viện Lê Tân đến hơn mười giờ sáng hôm sau, cô mới bắt taxi đến một cửa hàng bán lại đồ xa xỉ, bán đi "món quà" mà Dịch Xuyên đã cho cô.
Bà chủ và cô không phải lần đầu giao dịch.
Những thứ kỳ lạ cũng đã thấy không ít.
Lần này nhìn thấy chiếc vòng cổ thú cưng có khắc tên cô, vẻ mặt bà chủ có chút sâu xa: "Học sinh cấp ba bây giờ đều thế này, hay chỉ có học sinh trường quý tộc mới vậy?"
Lăng Giai không có thời gian đùa cợt với bà ta, hỏi: "Đáng giá bao nhiêu ạ?"
"Hàng đặt riêng không rẻ đâu, chỉ là trên đó có khắc tên cháu, tôi phải xử lý một chút, nhưng mà cô bé, cháu chắc là bán thứ này đi sẽ không gặp rắc rối gì chứ?"
Chuyện cấp bách nhất không phải là mối phiền phức này từ Dịch Xuyên.
Ngày mai phải quay lại trường rồi nhưng vấn đề chỗ ở vẫn chưa được giải quyết.
Ở đâu quả thực là một vấn đề lớn.
Khi trở lại trường vào thứ Hai, vẻ mặt của những bạn học đi ngang qua cô rõ ràng có gì đó khác thường.
Cô không có thói quen xem diễn đàn của trường, cũng không có trong các nhóm chat nội bộ.
Thành viên hội học sinh làm nhiệm vụ kiểm tra kỷ luật ở cổng nhìn thấy cô liền gọi lại.
Ngón tay cầm bút chỉ vào ngực cô: "Bạn học, bảng tên của cậu đâu?"
"Không biết không đeo bảng tên thì không được vào trường à? Nội quy không thuộc sao?"
"Còn cả đồng phục của cậu nữa, cậu đang mặc mẫu cũ của mấy năm trước phải không, đã đổi mẫu mới từ lâu rồi, cậu còn mặc đồ khác biệt, muốn chơi trội ở trường à?"
"Này, sao cậu lại có thái độ này? Không biết nói chuyện à, câm rồi sao?"
Đã có không ít người nhìn sang.
Vũ Nguyên là một trong số đó.
Cậu do dự một lúc lâu mới tiến lên, đưa chiếc bảng tên đã cầm sẵn trong tay qua: "Bảng tên của cậu ấy ở chỗ tôi."
Chàng trai có thân hình vạm vỡ khoanh tay, nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi nhíu mày hỏi người bên cạnh: "Thằng này là ai?"
Vũ Nguyên chỉ vào bảng tên trên ngực mình: "Tôi là Vũ Nguyên lớp 12-1, là bạn cùng lớp với cậu ấy."
"Không phải..." Chàng trai kia cười, "Mẹ kiếp, tao hỏi là, bố mẹ mày là ai? Quyên góp cho trường mấy tòa nhà rồi? Mà ở đây giúp bạn học nói chuyện làm người tốt à?"
"Cũng không thể nói vậy được." Cô bạn gái đi cùng cậu ta nghịch nghịch món phụ kiện bằng bông treo trên điện thoại, hỏi Vũ Nguyên: "Nếu tôi nhớ không lầm, đây là do nhà cậu gia công đúng không? Nhà họ Vũ chuyên làm đồ chơi ấy? Móc treo điện thoại làm đẹp lắm, nhà đã làm cái này, hay là bây giờ làm cho mỗi người chúng tôi một cái tại đây đi, tôi sẽ tha cho cô ta, thế nào?"
Vũ Nguyên cúi đầu đứng đó.
Chàng trai cao một mét tám lăm ngoan ngoãn nghe người ta mắng mỏ.
Điều này khiến Lăng Giai nhớ lại cảnh Tôn Huệ Chân dẫn cô đến nhà họ Vũ gặp mẹ của Vũ Nguyên.
Mẹ của Vũ Nguyên ôm một con chó Phốc Sóc đứng ở cửa, khoa trương bảo người giúp việc lấy dép lê cho hai mẹ con cô, bắt thay ngay trước cửa.
"Xin lỗi nhé, bố thằng bé mới mua tấm thảm, khó chăm sóc lắm, hai người thay giày rồi hãy vào."
Tay không được sờ mó lung tung, sô pha cũng không được ngồi tùy tiện, chỉ có thể đứng trong phòng khách, nghe mẹ Vũ Nguyên dùng giọng điệu của kẻ ban ơn cho ăn mày nói với Tôn Huệ Chân: "Huệ Chân à, tôi biết cậu sống rất khó khăn, nhà một phu nhân tôi quen đang thiếu người giúp việc, đãi ngộ còn cao hơn cả lương cả nhà cậu đi làm cộng lại, tôi giới thiệu cậu đến thử xem? Dù sao cũng quen biết một phen, tôi cũng mong cậu sống tốt hơn."
Cảm giác thượng đẳng mà mẹ Vũ Nguyên thể hiện trước mặt họ.
Ở Thiển Xuyên lại biến thành "nhà làm đồ chơi".
Trong mắt Lăng Giai lóe lên vẻ chế nhạo, cảm thấy thật là không may.
Giá mà mẹ của Vũ Nguyên cũng ở đây thì tốt, ít nhất khi con trai bà ta bị bắt nạt, bà ta còn có thể chu đáo bảo người ta thay một đôi dép khác.
"Anh định qua giúp cô ta đấy à?"
Nhan Tuyết soi gương chỉnh lại phần tóc mái vừa cắt hôm qua, nói với Dịch Xuyên đang dừng bước bên cạnh: "Cô ta không đơn giản như anh nghĩ đâu, bị đuổi khỏi ký túc xá còn cướp được phòng nghỉ của quản lý, không phải là ŧıểυ bạch hoa mà anh từng nghĩ đâu."
Dịch Xuyên giật lấy chiếc gương trong tay cô ta.
Nhan Tuyết bất mãn nhíu mày: "Anh làm gì vậy..."
"Những lời này em tự biết trong lòng là được rồi, nói ra để anh nhận thức sâu sắc hơn về giới hạn chỉ số thông minh của em à? Thế thì thật không cần thiết đâu, ŧıểυ Tuyết à."
Hai tay anh ta đút trong túi áo khoác, hạ mình xuống cho vừa tầm mắt cô ta, cúi người nhìn chằm chằm vào mặt cô ta một lúc, có chút thương hại lắc đầu: "Trông đã chẳng ra làm sao rồi, còn ngu ngốc như vậy thì phải làm sao đây? Nếu bị nhà họ Tông trả hàng, ngay cả anh trai đây cũng bị người ta cười chê, đừng để chuyện đó xảy ra, được không?"
"Dịch Xuyên! Anh hạ thấp em thì có lợi gì cho anh!" Nhan Tuyết tức đến nghiến răng, nhưng lại không làm gì được anh ta, vì không muốn bị người khác nghe thấy nên chỉ có thể hạ giọng, tức giận chất vấn.
"Lợi ích?"
Dịch Xuyên đứng thẳng người, nhìn cô gái đang bị người khác gây khó dễ ở đằng xa nhưng sắc mặt vẫn luôn bình thản, cười khẽ: "Chuyện thực sự có lợi anh chỉ nói một lần, người trong bệnh viện đã nằm đủ lâu rồi, bác sĩ nói bà ấy rất có thể sẽ tỉnh lại, nếu không muốn những chuyện nhà em đã làm bị người khác biết, thì mau chóng xử lý cho sạch sẽ, cứ phải đi dọn dẹp mớ hỗn độn cho nhà em cũng phiền lắm đấy, hiểu chưa?"
Nói xong, anh ta xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, không nhìn về phía Lăng Giai nữa mà đi về phía dãy nhà học.
Chàng trai đeo cặp sách phía sau anh ta không dám thở mạnh, giữ khoảng cách vài bước đi theo sau.
Móng tay dài của Nhan Tuyết gần như muốn gãy.
Cô ta cố gắng bình ổn tâm trạng rồi mới đi về phía Lăng Giai.
"Sao lại đứng đây lâu thế mà không vào trong?"
"Cậu ta không đeo bảng tên, ŧıểυ Tuyết à, đồng phục lại còn cũ nữa, ở Thiển Xuyên làm gì có ai mặc đồng phục cũ, ngay cả cô lao công cũng biết mỗi năm phải thay đồng phục mới mà."
Nhan Tuyết khẽ nhíu mày: "Cũng không thể nói vậy, gia đình Giai Giai khó khăn mà."
Cô ta nhìn về phía Lăng Giai, dịu dàng hỏi: "Sao cậu không đeo bảng tên thế Giai Giai? Bị rơi ở đâu à? Ví dụ như..."
Cô ta đưa một ngón tay lên, đầu tiên là đặt bên môi suy nghĩ một lát, sau đó mắt sáng lên, chỉ vào Vũ Nguyên, hỏi Lăng Giai: "Ở nhà cậu ấy đúng không? Hai người không phải thân lắm sao Giai Giai? Tớ nghe chuyện ký túc xá của cậu rồi, vốn định giúp cậu giải quyết, nhưng nghe nói cậu có chỗ ở rồi, là do người bạn này của cậu giúp giải quyết à?"
Cô ta cười với Vũ Nguyên: "Tình cảm của hai người tốt thật đấy."
Vũ Nguyên hoảng hốt xua tay: "Không, không phải..."
"Ngại ngùng quá cũng không tốt đâu." Nhan Tuyết cười nhạt đi, ý cười trong mắt biến thành cảnh cáo, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa: "Bảng tên đều ở trên tay cậu, không ở nhà cậu thì chẳng lẽ ở ngoài đường à?"
Xung quanh bật lên tiếng cười, những người đó rất giỏi quan sát vẻ mặt của Nhan Tuyết.
Họ hùa theo lặp lại ba chữ "ở ngoài đường", như thể Nhan Tuyết vừa nói một câu chuyện cười ghê gớm lắm.
Thời gian vào lớp đang đến gần từng giây.
Lăng Giai sờ chiếc bảng tên cứng trong túi.
Bảng tên của Tông Độ, lấy ra là có thể một chiêu hạ gục đối phương.
Nhưng dùng vào lúc này, luôn cảm thấy có chút lãng phí.
Lúc cô suy nghĩ thì rất yên tĩnh, trên mặt cũng không có biểu cảm thừa thãi.
Sự lơ đãng quá rõ ràng khiến cậu trai vạm vỡ kia cảm thấy bất mãn vì bị phớt lờ.
"Này, tôi hỏi, cậu có nghe chúng tôi nói không đấy?"
Cậu ta đưa tay ra, định đẩy Lăng Giai thì mắt cá chân đột nhiên bị thứ gì đó cắn một phát.
"Chết tiệt! Cái gì thế... Rắn?"
Raven tao nhã trườn đến trước mặt Lăng Giai, le lưỡi nhìn cô, đợi cô đưa tay ra rồi thoải mái quấn quanh cổ tay cô.
Nếu nói lần đầu Raven thân mật với Lăng Giai là ngoài ý muốn.
Thì lần thứ hai này, ngoài sự cho phép của Tông Độ ra thì thật khó giải thích.
Lăng Giai nhìn Raven trên cổ tay, rồi đột nhiên ngẩng đầu.
Thấy Tông Độ đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn về phía cô.
Tông Độ cầm một chiếc bảng tên sáng lấp lánh trong tay.
Trên đó viết tên của Lăng Giai.
Anh nhìn chàng trai đang cúi người ôm mắt cá chân.
Giọng điệu ôn hòa hỏi: "Tìm cái này à?"
Chàng trai gật đầu: "Vâng, do cô ta không đeo bảng tên, bọn tớ mới..."
Tông Độ thực sự không có kiên nhẫn nghe cậu ta nói nhảm nhiều như vậy.
"Vậy thì qua đây mà lấy."