Bên Kia Vết Nứt (H)

Chương 6: Cầu xin cậu

Trước Sau

break

Cảm giác có vật lạ là tấm thẻ tên vuông vức trong cơ thể khiến Lăng Giai thỉnh thoảng lại mất tập trung.

Điều hòa trong lớp bật ở nhiệt độ thấp, khiến chiếc qυầи ɭóŧ ướt sũng càng thêm lạnh lẽo.

Tốc độ làm bài tập chậm hơn bình thường rất nhiều, giáo viên từ trên bục giảng đi xuống, mấy lần đi ngang qua cô, cuối cùng không nhịn được mà dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi cô: "Có khó khăn gì sao em?"

Lăng Giai nhẹ nhàng lắc đầu: "Không ạ."

Giáo viên nhìn về phía Dịch Xuyên đang nằm gục trên bàn ngủ ở cuối lớp, suy nghĩ một lát, vẫn nhẹ giọng nhắc nhở cô: "Em Lăng, thành tích của em rất tốt, hãy tập trung vào việc học, em có thể thi đỗ vào trường tốt, đừng để bị phân tâm."

Khi mới vào Thiển Xuyên, ai mà không có chí hướng muốn thay đổi nề nếp của trường?

Chỉ là ở đây càng lâu, càng nhận ra mình bất lực.

Địa vị của học sinh và giáo viên ở đây hoàn toàn đảo ngược, họ không phải là những nhà giáo được mọi người kính trọng, mà là những người làm công phục vụ cho đám con em nhà giàu này, còn không bằng nhân viên bưng bê ở nhà hàng, ít nhất thực khách sẽ không vừa dùng kính ngữ nói chuyện với bạn, vừa ném sách vào người bạn và hỏi có phải bạn không muốn làm công việc này nữa không.

Nhưng mức lương mà Thiển Xuyên trả lại thực sự rất cao.

Cao đến mức có thể che mắt lương tâm, coi như không thấy một vài hành vi không đúng đắn.

Lăng Giai gật đầu, lễ phép nói một tiếng cảm ơn thầy.

Một tiết học khó nhằn cuối cùng cũng kết thúc, chuông tan học vừa vang lên, Lăng Giai đã đứng dậy định đi ra ngoài.

Một chiếc gương bị ném sượt qua người cô, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.

Tiếng vỡ giòn tan khiến không ít học sinh đang ngủ trong lớp phải giật mình tỉnh giấc.

Vẻ mặt bất mãn lập tức thu lại sau khi thấy thủ phạm là ai, không dám nhìn nhiều, lại gục mặt vào cánh tay giả vờ ngủ.

Dịch Xuyên dựa vào tường, hỏi cô: "Đi đâu?"

"Nhà vệ sinh." Lăng Giai nói.

Dịch Xuyên đá vào chiếc ghế phía trước.

Cô gái tết tóc đuôi cá lập tức đứng dậy.

Dịch Xuyên nói: "Cậu đi cùng cô ấy."

Cô gái gật đầu, đi theo Lăng Giai, cùng cô đi ra ngoài.

Cửa nhà vệ sinh đóng lại, Lăng Giai liếc nhìn cửa sổ.

Cô gái chờ bên ngoài than thở với người khác: "Lăng Giai phiền chết đi được, có nó ở đây, cả lớp chẳng được yên thân."

Người kia thở dài: "Ai bảo Dịch Xuyên thích cô ta chứ? Nhịn đi vậy."

Tiếng mở cửa sổ rất nhẹ, không thu hút sự chú ý của người bên ngoài.

Bên ngoài cửa sổ là những lùm cây xanh rậm rạp, che đi vóc dáng của Lăng Giai rất tốt.

Tông Độ mở cửa sổ, thấy Lăng Giai trèo vào như một con mèo, cô định nhảy xuống thì bị anh giữ cánh tay lại.

Anh để cô ngồi trên bệ cửa sổ, thành thạo đưa tay vào trong váy cô.

Ngón tay vừa đưa vào đã chạm phải tấm thẻ tên ấm nóng vì bị thấm ướt.

Anh không lấy nó ra, mà đẩy vào sâu hơn.

Lăng Giai lập tức níu lấy cánh tay anh.

Vẻ mặt Tông Độ trông buồn ngủ, lười biếng liếc cô một cái.

Lăng Giai khẽ nói:  “Tôi không mang qυầи ɭóŧ mới, nó bị ướt cả một tiết học, rất khó chịu."

"Vậy thì cởi ra."

Ngón tay Tông Độ móc vào cạp qυầи ɭóŧ của cô, kéo xuống, kéo đến khuỷu chân thì cô gái trước mặt vòng tay qua cổ anh, vùi cả người vào lồng ngực anh.

Hành động này làm anh khựng lại, dường như có chút khó hiểu, anh cúi mắt nhìn tấm lưng gầy yếu của cô.

"Sẽ bị nhìn thấy..."

Giọng cô nghèn nghẹn trong lồng ngực anh, đáng thương nói với anh: "Hôm nay còn có tiết thể dục."

"Cầu xin tôi?" Tông Độ hỏi.

Người trong lòng anh gật đầu: "Cầu xin cậu."

Anh không biết đang nghĩ gì, sau vài phút im lặng mới kéo tay cô, để cô rời khỏi vòng tay mình.

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhưng bàn tay trong váy cô không kéo qυầи ɭóŧ xuống nữa, mà quay lại cửa huyệt, lấy tấm thẻ tên bên trong ra, rồi đặt vào tay cô, nói với cô: "Đeo lên giúp tôi."

Nó vẫn còn ẩm ướt.

Động tác của cô hơi chậm lại, Tông Độ nhìn ra sự kháng cự của cô, có chút buồn cười: "Chê chính mình bẩn à?"

"Không phải." Sau khi cài cho anh xong, cô lại kéo áo anh lại gần, khẽ ngửi rồi hỏi: "Có bị người khác phát hiện không?"

"Người khác là ai?" Tông Độ hỏi.

Lăng Giai cắn môi dưới, ngập ngừng trả lời: "Nhan Tuyết."

Vòng vo.

Chẳng qua chỉ để thăm dò.

Ý đồ quá rõ ràng khiến Tông Độ cảm thấy thú vị.

Anh rất ít khi dỗ dành người khác, nhưng lúc này lại vô cùng kiên nhẫn, dịu dàng vuốt ve mặt cô, đầu ngón tay xoa nhẹ đôi môi cô.

"Sợ cô ta nhắm vào cô?"

Cô khẽ cắn đầu ngón tay anh.

"Tôi không còn chỗ nào để ở nữa rồi."

"Ngoài chuyện này ra thì sao?"

Lăng Giai suy nghĩ một lúc rồi nói: "Dịch Xuyên cũng đang để ý tôi."

"Cậu ta không phải thích cô sao?"

Tông Độ ấn môi dưới của cô, đôi mắt đen thẳm như vực sâu không đáy, nhìn cô hỏi: "Sao không tìm cậu ta giúp đỡ?"

Tông Độ và Dịch Xuyên không có nhiều tương tác ở trường.

Hỏi mười người thì có đến tám người cảm thấy họ không thân.

Suy nghĩ của Tông Độ lúc này khó mà đoán được.

Không biết là thật lòng hỏi han hay đang ẩn chứa ý đồ gì.

Lăng Giai dường như sững người trước câu hỏi, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ ngập ngừng.

Một lúc sau, cô mới liếʍ ngón tay anh đang đặt trên môi mình.

Nhìn vào mắt anh và hỏi: "Trong mắt cậu, tôi ngu ngốc đến vậy sao?"

Khoảng cách giữa họ quá gần.

Hơi thở trên người quyện vào nhau.

Tựa như một cặp tình nhân đang yêu nồng cháy.

Nhưng ánh mắt nhìn nhau lại vô cùng lạnh nhạt.

Nhìn đối phương diễn kịch mà không hề vạch trần.

Tông Độ mặc lại qυầи ɭóŧ cho cô, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cửa huyệt ướt át của cô.

Lăng Giai buông thõng hai tay, nhẹ nhàng ôm eo anh.

Đôi mắt trong veo nhìn anh, trong mắt như có ánh nước, trông vô cùng chân thành.

"Cậu và Dịch Xuyên, đâu phải là câu hỏi trắc nghiệm mà người bình thường cần phải phân vân, đúng không?"

Rèm cửa khẽ bay trong gió nhẹ.

Raven đang ngủ say trong bể kính cuối cùng cũng tỉnh lại, tạo ra một tiếng động nhỏ.

Lại bị tiếng quần áo cọ xát che lấp.

Tông Độ vẫn luôn nhìn cô, anh nâng cằm bắt cô ngẩng đầu nhìn mình.

Sau một hồi nhìn nhau, ngón tay anh lướt qua hàng mi ướt át của cô.

"Vậy cho cô một câu hỏi lựa chọn thật sự."

"Muốn ở ký túc xá hay ngoài trường?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc