Nhan Tuyết đã đặt quà cho Tông Thải Trí trước một tháng, trước khi ra khỏi cửa thì nhận được tin nhắn của Dịch Xuyên, bảo cô ta đổi đường đến nhà họ Dịch một chuyến, anh ta sẽ cùng cô ta đến dự tiệc sinh nhật của Tông Thải Trí.
Nhan Tuyết bực bội hỏi trong khung chat: "Anh đi thì có ích gì?"
Cô ta vừa gửi xong đã đoán được Dịch Xuyên sẽ chẳng nói lời hay ý đẹp.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô ta nhận được câu trả lời của Dịch Xuyên: "Bởi vì mỗi đứa thiểu năng đều cần có người giám hộ của riêng mình."
Nhan Tuyết: "..."
Trên đường đến nhà họ Tông, Nhan Tuyết và Dịch Xuyên giao kèo ba điều, bảo anh ta đến nhà họ Tông tuyệt đối đừng gây sự, Dịch Xuyên lười đến nỗi chẳng buồn mở mắt, tựa lưng vào ghế nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó.
Đêm đó súng của Tông Độ tất nhiên là nhắm vào cửa sổ phòng anh ta, nhưng đáng tiếc, người trong phòng anh ta lúc đó là đứa bé họ hàng, nó đã vui vẻ không ngừng nói cảm ơn anh trai vì được cho phép vào phòng.
Giây tiếp theo, nó đã ngã gục trong vũng máu, kinh ngạc nhìn anh ta.
Nhan Tuyết vẫn đang thở dài bên cạnh, lẩm bẩm không biết món quà mình chọn Tông Thải Trí có thích không.
Tông Thải Trí không thiếu quà, cả một căn phòng chất đầy những kỳ trân dị bảo do khách mời mang đến.
Khách khứa dần đến đông đủ, nhưng bà ta lại đang ở trong phòng hoa cùng chị dâu Hàn Kim Hạ tỉa một chậu lan hồ điệp.
Hai người thời trẻ minh tranh ám đấu*, nay đã đến tuổi trung niên, cũng có thể chung sống hòa bình trong các buổi họp mặt gia đình, nhưng cơ hội gặp riêng gần như bằng không, lần ở riêng này, cả hai đều có mục đích của riêng mình.
(*) “Minh tranh ám đấu” nghĩa là vừa công khai tranh giành, vừa ngấm ngầm đấu đá, có thể hiểu nôm na là:
“Bề ngoài đối đầu rõ ràng, bên trong lại ngấm ngầm mưu mô, đấu trí đấu tâm.”
Hàn Kim Hạ liếc mắt một cái là nhận ra viên kim cương Tông Thải Trí đeo trên cổ là do Tông Tại Tề tặng, chuyện Tông Tại Tề mua viên kim cương với giá cao ngất ngưởng trong buổi đấu giá cách đây không lâu ai cũng biết, báo lá cải đã đoán già đoán non vô số lần liệu có phải tặng cho vợ ông ta không, kết quả là Tông Thải Trí lại nóng lòng đến thế, đã đeo một cách phô trương ngay trong tiệc sinh nhật.
Người ngoài đều nói quan hệ anh em nhà họ Tông không tầm thường, quả thật là không tầm thường.
Bà cười khẽ, nói với Tông Thải Trí: "Nghe Mân Ân nói cô lo cho nó, muốn nó phấn đấu, nên sắp xếp cho nó chức chủ tịch hội học sinh để rèn luyện, em dâu ở nước ngoài không về được, biết tin này nên nhờ tôi cảm ơn cô giúp."
Cái cớ "em dâu" này, Hàn Kim Hạ đã dùng vô số lần, Tông Thải Trí cũng không vạch trần, cười cắt đi một chiếc lá xanh non: "Nhà chúng ta chỉ có hai đứa trẻ, A Độ thì có bố nó quản, còn bên Mân Ân, Tri Vũ thì bận rộn công việc, Hải Na lại ở nước ngoài quanh năm không về, dù sao tôi cũng là cô của nó."
Hàn Kim Hạ nhìn cánh hoa lan hồ điệp, lòng dâng lên cảm giác chán ghét, sắc mặt cũng lạnh đi.
Tông Thải Trí vẫn cười: "Nói đến A Độ, nếu đứa con đó của tôi còn sống, chắc cũng trạc tuổi nó."
Phòng hoa nhà họ Tông khá rộng, đi sâu vào trong từ vị trí hai người đang đứng là một căn nhà gỗ mà Tông Thành Huấn đã làm cho Tông Độ hồi còn nhỏ.
Khi đó Tông Độ vẫn còn yêu thích truyện cổ tích, ngây thơ nghĩ rằng khi có sấm sét thì trốn vào trong nhà gỗ, ma quỷ sẽ không tìm thấy mình.
Anh không có kiên nhẫn để xã giao với khách khứa ở sảnh trước, bèn dẫn Lăng Giai đến đây giết thời gian.
Không ngờ lại có người đến tận cửa hát kịch miễn phí.
Anh nghe giọng của Tông Thải Trí và Hàn Kim Hạ, khóe môi hứng thú cong lên, thưởng thức biểu cảm trở nên mất tự nhiên của cô gái trước mặt sau khi nghe những lời đối thoại đó.
Họ không nói chuyện, người bên ngoài không biết họ ở đây, những giọng nói không hề hạ thấp cứ thế rõ ràng truyền vào tai.
Lăng Giai không quen biết người bên ngoài, chỉ có thể dựa vào nội dung để đoán thân phận của họ.
"Nhất định phải nhắc lại chuyện này sao? Vinh quang lắm à? Năm đó tại sao ông cụ lại ép cô phá thai, có cần tôi phải nhắc lại nguyên nhân đằng sau không? Đứa bé đó là con ai? Là con của chồng cô hay chồng tôi, trong lòng cô tự biết rõ."
"Chị dâu, chữ 'chồng' chị nói nghe thuận miệng quá nhỉ, sao cứ thích ngủ với chồng người khác thế? Rốt cuộc A Độ là con của anh tôi hay của Tri Vũ, đã xác định được cha của thằng bé là ai chưa?"
"..."
Lăng Giai im lặng nhìn sang Tông Độ bên cạnh.
Chàng trai mặc vest đen đang hứng thú nhìn cô, trên gương mặt tinh xảo tuấn mỹ mang theo vài phần ý cười, như thể đối tượng bàn tán bên ngoài không phải là anh.
Ánh mắt lạnh lùng mà nguy hiểm rơi trên người cô, dường như muốn nhìn thấu xem giờ phút này cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Những ngày ở chung với Tông Độ đã đủ để cô phản ứng nhanh nhạy, trước khi anh định mở lời, cô đã nắm lấy cổ tay anh.
Tông Độ cười khẽ, hỏi Lăng Giai: "Không tò mò sao, về những chuyện họ đang nói?"
Ai là con của ai, ai lại là cha của ai, những bí mật hào môn kiểu này Lăng Giai không hề hứng thú, cô lắc đầu: "Không tò mò, chỉ là hơi căng thẳng."
Đây là lần đầu tiên cô mặc trang phục trang trọng như vậy.
Váy lễ phục màu trắng, vòng cổ ngọc trai, còn có kiểu tóc được làm riêng, cùng lớp trang điểm trên mặt.
Tinh xảo xinh đẹp, nhưng lại khiến cô cảm thấy xa lạ.
Tông Độ bật cười, nói với cô: "Họ còn chưa căng thẳng, em căng thẳng cái gì."
Người bên ngoài đã rời đi.
Tông Độ kéo Lăng Giai đứng dậy, lấy con rắn Raven vừa ăn xong ra khỏi bể kính, để nó quấn quanh cổ tay cô, trở thành một món trang sức.
Cảm giác lành lạnh khiến Lăng Giai rụt vai lại, Tông Độ tưởng cô sợ hãi, bèn ôm lấy vai cô, chặn hết mọi đường lui, rồi cúi xuống thì thầm bên tai cô: "Yên tâm, sẽ thú vị lắm."
Anh nghênh ngang dẫn Lăng Giai bước vào tầm mắt của các vị khách.
Mọi người dường như không biết anh đã sớm có hôn ước, cười chào hỏi anh, khen ngợi bạn gái anh mang theo xinh đẹp, hỏi là ŧıểυ thư nhà nào.
Lăng Giai là một bình hoa đạt chuẩn nhất, đóng vai một cô gái câm, giữa những câu hỏi chỉ ngước đầu nhìn Tông Độ, đôi mắt trong veo ngập tràn sự dựa dẫm.
Người đặt câu hỏi đã chuẩn bị sẵn tâm lý không được đáp lại, ai ngờ Tông Độ cười khẽ, thân mật ôm bạn gái nói với anh ta: "Nhà họ Lăng."
Chưa từng nghe đến nhà họ Lăng bao giờ.
Có lẽ là một thế lực mới nổi.
Người đàn ông rõ ràng không biết, nhưng lại tỏ vẻ như bừng tỉnh ngộ, thậm chí còn cung kính đưa tay về phía Lăng Giai, gọi cô là cô Lăng, rồi đưa danh thiếp cho cô.
Lăng Giai phối hợp với trò lừa bịp của Tông Độ, cười nhận lấy, rồi nhíu mày nhìn Tông Độ như cầu cứu, nhân lúc anh có vẻ hơi khó hiểu mà nhướng mày, cô nhét danh thiếp vào túi áo khoác của anh.
Người đàn ông thoáng chốc sững sờ.
Những người xung quanh thấy cảnh này đều có chút ý định, vừa nhấc chân định đi về phía hai người thì đã bị quản gia kịp thời tiến đến tươi cười ngăn lại.
Mọi người ở đây đều coi Lăng Giai là ŧıểυ thư nhà quyền quý.
Chỉ có một số học sinh trường Thiển Xuyên đi cùng bố mẹ đến đây là biết sự thật, họ nhìn về phía Nhan Tuyết ở trên tầng hai.
Trước đó, cô ta ra dáng nữ chủ nhân thay nhà họ Tông tiếp đãi khách khứa, sau khi mẹ Tông Độ xuất hiện thì luôn ở bên cạnh bà.
Dù người tinh mắt đều có thể nhận ra Tông phu nhân và cô ta không thân thiết, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta luôn miệng gọi một tiếng "bác gái" vô cùng ngọt ngào.
Cô ta đã cố ý chọn chiếc váy dạ hội màu đen hợp với bộ vest của Tông Độ từ nhiều ngày trước, trông càng thêm cố tình khi đứng trước Lăng Giai đang mặc váy trắng.
Họ quá thân mật.
Tông Độ chưa bao giờ xuất hiện cùng người khác phái ở những nơi công cộng.
Ngay cả là vị hôn thê của anh, cô ta cũng chưa từng được khoác tay anh.
Bố của cô ta là Nhan Thái Tuấn, người xuất hiện cùng Tông Tại Tề, đã sững người tại chỗ sau khi nhìn thấy Lăng Giai, vẻ mặt như gặp phải ma.
Quá giống, cô gái mặc váy trắng và người phụ nữ mặc nội y khêu gợi màu trắng bò trên đất để mua vui cho ông ta thực sự quá giống nhau, dễ dàng khiến ông ta nhớ lại lời nguyền rủa đau đớn đến gần như gào thét của người phụ nữ ấy, rằng dù có hóa thành ma cũng không tha cho ông ta.
Sau khi người phụ nữ đó chết, ông ta đêm đêm không ngủ được, được người ta giới thiệu gia nhập Luân Hồi giáo, một giáo phái tin rằng linh hồn người chết sẽ luân hồi, nói rằng tội nghiệt của ông ta ngập trời nên mới cảm thấy nặng nề khó ngủ.
Ông ta đưa tiền để người khác sám hối thay mình, dù con gái và vợ nhiều lần khuyên can rằng đó là một trò lừa đảo, trái tim chưa từng dao động của ông ta giờ đây như phải chịu một trận động đất cấp bảy.
Không phải đã đầu thai rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Tim ông ta như bị ai đó bóp chặt, cả người hô hấp khó khăn.
Hàn Kim Hạ đi đến bên cạnh chồng, đóng tròn vai một cặp vợ chồng hạnh phúc trước mặt mọi người, quan tâm hỏi một câu: "Anh Nhan thấy trong người không khỏe ở đâu à?"
Nhan Tuyết khoác tay Nhan Thái Tuấn, cười nói với Hàn Kim Hạ: "Lúc ra ngoài bố cháu không ăn gì cả, chắc là bị tụt đường huyết thôi ạ."
Cô ta nói xong liền quay sang Nhan Thái Tuấn: "Bố, con đi cùng bố xuống dưới ăn chút gì nhé, mẹ cũng ở dưới đó."
Lăng Giai khẽ lắc ly rượu trong tay, nhìn thứ rượu vang đỏ như máu sóng sánh trong ly.
Một đồng xu được ném từ xa tới, lăn đến bên chân cô.
Dịch Xuyên mặc áo sơ mi đỏ và quần tây đen từ xa bước tới, sau khi cúi xuống nhặt đồng xu lên, anh ta tỏ vẻ khoa trương hỏi cô tại sao lại ở đây.
Cảnh tượng này thật sự có chút mới lạ.
Lăng Giai theo bản năng nhìn sang Tông Độ bên cạnh.
Anh dường như không nhìn thấy Dịch Xuyên, chỉ đang nhìn vào chiếc điện thoại không ngừng rung lên.
Khắp người Dịch Xuyên không tìm thấy một vết thương nào.
Hai viên đạn đêm đó rốt cuộc đã bắn vào đâu, lúc này không phải là vấn đề Lăng Giai quan tâm nhất.
Toàn bộ tâm trí của cô đều đặt vào hai cha con đang đi xuống từ cầu thang.
Cô đáp lại có phần chiếu lệ, vừa lắc ly rượu vừa nói với Dịch Xuyên: "Khát nước nên đến tìm chút gì đó để uống."
So với Dịch Xuyên, Tông Độ lại là người bị cô chọc cười trước.
Dịch Xuyên nhìn chiếc vòng trên cổ cô, hỏi: "Nói cũng lạ, mấy hôm trước tôi thấy một món đồ quen mắt ở chỗ người khác, rất giống món tôi từng tặng em, em có biết là chuyện gì không?"
Lăng Giai ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, bối rối nói: "Tặng đồ cho tôi ư? Sao tôi lại không nhớ nhỉ?"
Nói xong còn kéo nhẹ tay áo Tông Độ, hạ giọng nói với anh: "Em không nhận đồ của người khác tặng đâu, anh đừng hiểu lầm."
"Đương nhiên tôi sẽ tin em."
Lúc này Tông Độ mới nhìn Dịch Xuyên, chế nhạo: "Có lẽ là bị thương ở đầu nên ảnh hưởng đến trí nhớ, cậu nói có đúng không, Dịch Xuyên."
Đây là lần đầu tiên thấy hai người họ nói chuyện trực diện.
Tông Mân Ân thong thả đến muộn, nghịch viên kim cương cắt ra từ món quà của Tông Thải Trí, tự hỏi có nên qua đó góp vui không.
Dịch Xuyên khoác lên mình vẻ ngoài lịch thiệp, dường như không nghe ra ác ý trong lời Tông Độ, cười nói: "Nghe có vẻ nguy hiểm thật, tôi sẽ đề nghị bố tôi cho chụp CT não toàn bộ những học sinh trong bệnh viện."
Lời này khiến Tông Mân Ân bất mãn.
Dùng cậu ta để uy hiếp Tông Độ ư? Đúng là não tàn, Tông Độ sẽ không quan tâm cậu ta sống chết thế nào đâu.
Ngay khi cậu ta định tiến lên, quả nhiên nghe thấy Tông Độ đáp lại một cách thờ ơ: "Vậy thì chúc mừng các nhà báo của Lê Tân, lại có chủ đề mới rồi."
Lăng Giai đứng giữa hai người, đã mất hết hứng thú, bên môi luôn nở nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía Nhan Thái Tuấn đang xã giao với người khác cách đó không xa.
Tông Độ nhận ra cô đang lơ đãng, ngón tay anh khẽ xoa vai cô.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Tông Độ cười khẽ: "Bảo bối, xem ra em có vẻ không đợi được nữa rồi."
Cách xưng hô mập mờ này khiến Dịch Xuyên nhíu mày.
Một nhân viên phục vụ bưng khay đi ngang qua họ.
Lăng Giai nhanh tay đặt ly rượu vang chưa uống ngụm nào lên khay, đôi tay rảnh rỗi cuối cùng cũng có thể ôm lấy cánh tay Tông Độ làm nũng: "Lâu rồi em không gặp bác trai."
Giới nhà giàu không thiếu những người đàn ông lăng nhăng và những người phụ nữ nóng lòng muốn leo cao.
Tuy nói rằng dù đã đính hôn vẫn có khả năng hủy bỏ.
Nhưng thân mật như vậy ngay trước mặt gia đình nhà gái đã đính hôn, thậm chí còn muốn đến khoe khoang trước mặt họ.
Thì đúng là lần đầu tiên được thấy.
Các vị khách và người nhà đứng gần nghe cuộc đối thoại của ba người thì khẽ bàn tán.
Cảm thấy Tông Độ dù có phóng túng đến đâu cũng sẽ không hoang đường đến mức này.
Ai ngờ giây sau đã thấy Tông Độ với dáng vẻ mê mẩn vì sắc đẹp, nhìn cô gái đang lắc cánh tay mình, anh vuốt tóc cô, mỉm cười dung túng và nói: "Đi đi, chơi cho vui vẻ."