Tông Độ tắm xong đi ra, nghe thấy tiếng xào nấu trong bếp.
Anh bước ra khỏi phòng ngủ, tivi trong phòng khách đang chiếu bản tin tối.
Phóng viên đang phỏng vấn bố của Dịch Xuyên, ông Dịch Đông Chính, hỏi ông năm sau có định tranh cử tổng thống không.
Thư ký đi sát bên cạnh Dịch Đông Chính đã ngăn phóng viên lại và nói: "Xin lỗi, không tiện tiết lộ."
"Thị trưởng Dịch Đông Chính, xin hỏi về vụ ẩu đả tập thể tại trường trung học nghề ở Lê Tân gần đây, ngài có điều gì muốn nói không? Cảnh sát đã điều tra đến đâu rồi? Có thật chỉ đơn thuần là một vụ bạo lực do tuổi nổi loạn của thanh thiếu niên gây ra như tin tức đã đưa không?" Phóng viên của Nhật báo Lê Tân hỏi.
Dịch Đông Chính dừng bước, nói với ống kính: "Vụ việc đang được điều tra, có kết quả sẽ lập tức báo cáo cho người dân."
Màn hình nhanh chóng chuyển sang cuộc phỏng vấn của phóng viên tại bệnh viện tư nhân Lê Tân.
Câu trả lời của các học sinh nhập viện đều na ná nhau, tất cả đều phủ nhận có người đứng sau giật dây vụ ẩu đả này.
Tông Độ xem một lúc rồi đi về phía nhà bếp.
Cửa kính không đóng, Lăng Giai mặc bộ đồ ngủ cùng tông màu với anh đang cầm xẻng xúc cơm chiên trứng vào hai cái bát một cách cẩn thận, cô quay người lại thì thấy bóng dáng anh, có chút kinh ngạc, sững sờ một lúc rồi lại nhanh chóng mỉm cười, hỏi anh: "Anh đói chưa?"
Cô mặc chiếc tạp dề mà dì giúp việc để lại, kiểu caro đỏ trắng.
Váy ngủ màu be bên trong có cổ rất trễ, vải sau lưng cũng ít, hai thứ này mặc chung với nhau trông không hề hợp.
Tông Độ trực tiếp đưa tay ra cởi chiếc nơ buộc sau lưng giúp cô.
Trong tivi, giọng của phóng viên vẫn tiếp tục vang lên.
Lăng Giai nghe hai chữ "Lê Tân" liên tục được nhắc đến, cô phối hợp đưa tay ra để anh giúp mình cởi tạp dề, miệng hỏi: "Anh từng đến Lê Tân chưa?"
Tông Độ tiện tay đặt đồ vật trong tay lên mặt bàn bên cạnh, người cũng thuận thế dựa vào đó, cầm lấy ly nước ấm cô vừa rót uống một ngụm.
Chiếc tivi đang mở, chủ đề được cố ý dẫn dắt, anh biết Lăng Giai rốt cuộc muốn nói gì, liền phối hợp đáp: "Mới đến đó một thời gian trước, sao thế? Em có hứng thú với nơi đó à?"
"Lúc trước xem dì giúp việc nấu ăn, dì ấy nói anh thích ăn hải sản ở đó, em định hỏi cuối tuần sau nếu anh rảnh, chúng ta cùng đến đó ăn hải sản tươi được không?" Lăng Giai bưng bát cơm lên, cùng anh đi ra phòng khách.
Tông Độ đi theo sau cô, đưa tay níu lấy sợi dây áo mỏng trên vai cô, buộc cô phải dừng lại.
Anh giật nhẹ sợi dây trong tay, Lăng Giai thuận theo động tác của anh mà đến gần, cho đến khi giữa hai người chỉ còn khoảng cách một gang tay, anh mới hỏi: "Dì ấy còn nói với em cả chuyện này à?"
Lăng Giai không dời mắt, nhìn thẳng vào mắt anh gật đầu: "Chắc là dì ấy nghĩ như vậy sẽ giúp em hiểu anh hơn, nên đã kể một vài chuyện về anh."
"Thế à?" Tông Độ cười rộ lên: "Còn nói gì nữa?"
"Nói trong các món ngọt anh chỉ thích bánh tart trứng, không ăn đồ chiên rán, trong các món mì thì thích mì kéo tay hơn mì sợi, thích ở một mình hơn là chỗ đông người, tuy có mua tivi nhưng chưa bao giờ mở lên, nghe thấy tiếng chuông điện thoại sẽ thấy bực bội, còn nói trước đây chưa từng thấy anh dẫn ai khác đến."
"Ai khác." Trong một tràng dài, anh bắt được hai chữ này, hỏi cô: "Là chỉ ai?"
Lăng Giai nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là nói đến vị hôn thê của anh, Nhan Tuyết."
"Chưa đủ tự nhiên." Tông Độ cười nhận xét.
Lăng Giai cắn môi suy nghĩ một lát, đổi cách nói: "Chắc là đang nói đến vị hôn thê của anh."
Giọng điệu của Tông Độ hệt như một gã trai hư: "Đã nói là vị hôn thê rồi, chưa kết hôn thì đến đây làm gì? làʍ t̠ìиɦ thì có em, nấu cơm thì có dì giúp việc, cô ta chẳng lẽ lại đến đây để chơi game với Raven."
"..."
Lăng Giai cũng là lần đầu tiên phát hiện Tông Độ nói chuyện có thể độc địa đến thế.
Dáng vẻ cứng họng của cô khiến Tông Độ cảm thấy thú vị.
"Nằm ngoài dự đoán của em à? Vậy tôi đổi câu trả lời khác nhé, Lăng Giai, em có vẻ chưa hiểu ý của tôi lúc ở bệnh viện, 'em làm tôi vui thì tôi sẽ chống lưng cho em' có nghĩa là, em phải chiều lòng tôi trước, thì mới được đưa ra yêu cầu, để tôi giúp em làm những việc em muốn, hiểu chưa?"
Giống như một trò chơi giải đố, anh đã đưa ra gợi ý.
Nhưng rốt cuộc anh có thể giúp đến mức nào, Lăng Giai không chắc chắn, cô không ngốc đến mức nghĩ rằng vị trí của mình trong lòng anh có thể khiến anh hủy hôn với Nhan Tuyết, hai phát súng nhắm vào Dịch Xuyên đã có câu trả lời trên tivi.
Không phải để giúp cô, hoàn toàn không phải.
Cô chỉ là cái cớ, là lời cảnh cáo gửi đến nhà họ Dịch.
Vị tổng thống đương nhiệm là người mà nhà họ Tông đã vận động phiếu bầu lúc trước.
Dịch Đông Chính năm đó chỉ thua vài phiếu, bề ngoài hai nhà vẫn hòa thuận, qua lại với nhau, nhưng những năm gần đây hợp tác ngày càng ít đi, có thể thấy sau lưng ẩn chứa những mâu thuẫn bẩn thỉu.
Dịch Đông Chính chỉ có một cậu con trai duy nhất là Dịch Xuyên, phát súng đó của Tông Độ, là bắn cho Dịch Đông Chính xem.
Có lẽ còn có mục đích khác.
Nhưng có một điều rõ ràng là, Tông Độ tuyệt đối không hiền lành như vẻ bề ngoài.
Nhưng cô không hiểu, "chiều lòng" mà anh nói có nghĩa là gì?
Chỉ cần làm anh cương lên, dùng hai chân kẹp lấy anh, để anh bắn ra trong lúc ma sát, hành động như vậy liệu có được tính là chiều lòng, hay là phải như Nhan Tuyết nói, giúp anh vượt qua rào cản tâm lý, thật sự làʍ t̠ìиɦ với cô.
Đối với những câu hỏi suy nghĩ mãi không ra này, cô chọn cách gian lận.
Bỏ qua việc tự tìm câu trả lời, trực tiếp hỏi anh: "Làm thế nào mới có thể khiến anh vui?"
Chương trình tin tức đã đến hồi kết.
Nhạc kết thúc chương trình chậm rãi vang lên.
Thứ âm nhạc bị người dân Lễ Thành cho là quá ồn ào ấy lại làm dịu đi bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người.
Sự căng thẳng và bất an của cô đều lộ ra trong mắt anh.
Nhưng về chủ đề làm thế nào để khiến bản thân vui vẻ.
Tông Độ cũng chỉ mới tìm được câu trả lời từ trên người cô gần đây.
Anh thích đôi mắt cô tuy nhìn anh nhưng lại không hoàn toàn tập trung vào anh.
Thích cái lối diễn vụng về của cô, rõ ràng không hề xuất sắc nhưng vẫn cố tỏ ra thuần khiết lương thiện.
Anh cảm thấy mình trước mặt cô chỉ là một món đồ có giá trị lợi dụng.
Cần đến, lợi dụng, lừa dối, che giấu, lấy lòng, cầu xin, và cả sự dò hỏi lúc này.
Tất cả đều khiến anh thấy vui vẻ, sự vui vẻ này còn vượt qua cả cảm giác đau đớn đầy hưng phấn do tự hành hạ bản thân mang lại.
Anh tốt bụng chỉ dạy cô, còn ra dáng thầy giáo hơn bất kỳ giáo viên nào ở Thiển Xuyên, nói với cô.
— "Lại gần tôi."
Chiếc ghế bị kéo lê trên sàn, phát ra âm thanh chói tai.
Lăng Giai đi đến trước mặt anh, vạt váy lướt qua ống quần anh, sau đó tự ý phát huy, ngồi lên đùi anh.
"Tiếp theo thì sao?"
Khi cô vừa dứt lời, anh đã hôn cô.
Anh cắn môi dưới của cô, nghe cô rên lên đau đớn, rồi cười vuốt ve gáy cô, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, ngón tay lướt từ sau ra trước, vào lúc cô không kịp phòng bị, siết chặt lấy cổ họng cô.
Lăng Giai đau đến nhíu mày, mở mắt ra lại thấy Tông Độ đang nhìn mình bằng một biểu cảm lạnh lùng đến tột cùng.
Cô sững người, không kêu cứu, cũng không cầu xin, chỉ cảm thấy hoang mang khó hiểu, ngây người đón nhận ánh mắt anh đang nhìn mình.
Tông Độ buông tay, hôn lên hàng mi ẩm ướt của cô như để dỗ dành.
Anh kéo cô vào lòng, ngón tay vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng nói bên tai cô.
"Tiếp theo, em nên cầu xin tôi, hỏi tôi có thể đưa em đến tiệc sinh nhật của cô tôi không, để Nhan Tuyết biết rằng, đối với tôi, em quan trọng hơn cô ta tưởng tượng nhiều."